Tôi giãy giụa muốn nhìn rõ người bên cạnh là ai, nhưng lại đã chẳng còn sức lực nữa, cả người đều mê mê mệt mệt, liên tục quanh quẩn giữa tỉnh táo và mê man, nhưng kiểu gì cũng đều không mở mắt ra được. Tôi còn cảm thấy rất buồn nôn, cái thứ mùi xác thối đó cũng liên tục lởn vởn quanh mũi tôi. Bên tai loáng thoáng còn có thể nghe thấy âm thanh. Lúc thì hình như là Dương Thanh Sơn nói thời gian sắp đến rồi, lại nói yên tâm, không sao. Lúc lại...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.