“Việc này cũng đúng, mày là đàn ông, mày không có khả năng chống chọi lại với con mụ mặt như miếng xỏ giày kia, nhưng những đàn bà khác thì không thế!” Tiếng cười của bà cụ Hà cũng bắt đầu trở nên chói tai, giọng điệu ngày càng giễu cợt. Sắc mặt của Âm tiên sinh, dần dần trở nên tối sầm. Bởi vì Thẩm Kế ở trong Đại điện, không hề tiếp tục cắt cổ tay, mà ngược lại nắm chặt lấy phần bàn tay trái bị cắt. Cô ta loạng choạng lùi ra sau tận mấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.