Tôi biết rằng lời giải thích của mình rất nhợt nhạt, bà nội cũng mím môi, trong mắt vô cùng hoảng loạn, không biết đang nghĩ gì. Từ Thi Vũ ngậm mồm không nói, cô ta cúi đầu băng bó cho Trần mù. Cuối cùng cô ta mới khó khăn nói một câu: “Bị đập trúng đầu, ngất đi thôi, chắc không có vấn đề gì lớn, có điều vẫn cứ phải đi viện.” Lúc này tôi đã hối hận rồi, Trần mù không tiễn mẹ tôi đi được. Chuyện này rất rõ ràng, khoảng cách giữa hai người quá...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.