Người này, chẳng phải chính là Phùng Lan sao? Ban nãy gã ăn một gậy của tôi, hồn đã bị đánh tan rồi, đương nhiên không động đậy nổi nữa. Chúng tôi tiến lên trước cẩn thận như thế, mà sao lại quay về đây rồi? Những “người” âm khí rần rần bên cạnh lần này không hề tản đi, mà vẫn ép sát chúng tôi, gần như là đứng ngay ở dưới bờ ruộng nhòm ngó. Cũng vào lúc này, Phùng Bảo đột nhiên bất an nói một câu: “La tiên sinh... Từ... Từ tiểu thư đâu mất rồi?”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.