Giây tiếp theo, người làm đó bèn đưa Thương Tượng đến trước bàn chúng tôi. Ánh mắt Thương Tượng rõ ràng có chút tránh né, gò má vì bồn chồn bứt rứt mà đỏ bừng lên. Tôi nhìn đối diện với anh ta, anh ta càng mất tự nhiên hơn, hai tay không ngừng lặp lại động tác nắm chặt thả lỏng. “Anh Thương, có chuyện gì, ngồi xuống rồi nói.” Tôi mở miệng một cách hòa nhã. Thân người Thương Tượng run rẩy một phát, anh ta lắc lắc đầu, sầu thảm nói: “Tôi làm gì có tư cách...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.