“Hiểu nhầm?” Phùng Quân cười khẩy một tiếng, hắn lập tức nhanh chân đi thẳng về phía vị trí căn bếp nửa lộ thiên. Tôi nhìn lướt qua người đàn bà kia một cái, rồi lại hướng ánh mắt lên trên người lão Phúc. Lúc này gã đứng như trời trồng tại chỗ, hai con mắt lé hơi hơi lồi ra đó, ánh lên vài phần hoảng loạn. Có điều gã rõ ràng đang nỗ lực giữ bình tĩnh. Phùng Quân đi về phía gã, gã cũng không tránh né, mà ngược lại chủ động từ phía sau bếp bước...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.