Mặt Phùng Quân hơi biến sắc, hắn vốn đã mang một khuôn mặt gầy gò, nên vẻ sợ hãi trông càng rõ rệt. “Tôi chỉ định giúp đỡ... Để Lưu tiên sinh vớt xác Trần Tiểu Bàn xong bọn tôi đi ngay...” Giọng của hắn hơi khàn khàn, sắc mặt hơi có chút tái nhợt. Phùng Bảo cực kỳ bất an nhìn sang tôi. Đầu mày của Lưu Văn Tam thì nhíu lại với nhau, lão đột nhiên không nói nữa, mà quay đầu nhìn sang mặt nước sông Tiểu Liễu. “Chú Văn Tam... Chú đừng xuống nước nữa.” Lúc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.