Lưu Văn Tam lập tức nổi giận. Tôi chắn trước mặt lão, ánh mắt nhìn lại Dương Hưng, không chút tránh né, cũng không chút lưỡng lự. Mà lập tức nói luôn: “Vốn dĩ bọn tao đã định đi rồi, chuyện này không liên quan đến mày.” “Nhìn thấy mày, tao càng phải đi, bởi vì tao căn bản không muốn nhìn thấy mày, không muốn, cũng không thèm có giao tiếp gì với mày hết!” “Đạo bất đồng không cùng mưu sự, mày không cần phải quá đề cao bản thân, mày có tiền cũng được có quyền thế...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.