Trên mặt ông ta toàn vẻ van lơn, thậm chí còn định quỳ xuống trước mặt tôi. Tôi vội vàng đưa tay ra đỡ lấy tay ông ta. Vẻ cầu xin trong mắt ông ta càng nhiều thêm, cũng bấu chặt lấy cẳng tay tôi, bàn tay như gọng kìm thép vậy, bám chặt kiểu gì cũng không buông. Đám đông ở xung quanh kia, mặt cũng đều mang vẻ kỳ vọng. Trong lòng tôi hiểu rất rõ, thứ bọn họ kỳ vọng không đơn thuần là tôi nói có thể cứu người. Mà là chỉ cần tôi có thể...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.