“Đi, về nhà đã.” Lưu Văn Tam đột nhiên nói. “Hả? Chú Văn Tam, chúng ta không đợi nữa sao?” Tôi không hiểu, nói. Lưu Văn Tam lườm tôi một cái: “Chú Văn Tam mày lớn tuổi rồi, không so với thanh niên chúng mày được, nằm bò trên cây mấy tiếng đồng hồ mà vẫn nhảy nhót tưng bừng được, ngồi trong bụi cỏ đấy nửa ngày, chú Văn Tam mày suýt nữa là tèo rồi.” “Về nhà, uống chén rượu, rồi ngủ một giấc, không sướng à?” Tôi cũng thở phào, còn giơ ngón tay cái lên với...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.