Anh ta đột nhiên cầm chai rượu trước mặt Lưu Văn Tam lên, ừng ực tu hết non nửa chai. Tiếp đấy mắt anh ta đỏ hoe nhìn tôi, khó khăn nói: “Cứu lấy cô ấy.” Dưới đáy mắt Thương Tượng, tôi nhìn thấy một tia cầu may, còn cả sự giằng xé không chịu tin vào thực tế. Tôi cũng chẳng tiếp tục vạch trần ra nữa, gật gật đầu bảo: “Tôi đi cùng anh qua xem xem.” Đúng vào lúc này, Lưu Văn Tam đột nhiên mở miệng: “Thập Lục, chú đi cùng với mày.” “Tình trạng cơ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.