Âm tiên sinh lại thở dài một tiếng, ông ta cười lăc lắc đầu, tiếc nuối nói: “Thẩm Kế cũng là đồ đệ vừa ý của tôi, nếu không phải vì mệnh của hai người, tôi đúng là nguyện tác hợp hai người với nhau.” “Tiếc rằng trời có lẽ trời, mệnh có mệnh số.” Âm tiên sinh lắc đầu không thôi. Tôi chằm chằm nhìn ông ta, khàn giọng nói: “Ông đúng thật vô tình như thế à? Ông có thể coi tôi là con cờ, việc này rất bình thường, sự xuất hiện của tôi trong mắt ông...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.