Điều khiến tôi cảnh giác không phải chỉ là lời nhắc nhở của Trần mù, mà càng là bởi cái bóng vụt qua ở trên tường! Tiểu Hắc sau khi chồm lên tường xong, móng cào một phát thật mạnh, chẳng túm được gì cả, bèn nhảy lại xuống đất. Cái đầu ngao to đùng cảnh giác nhìn bốn xung quanh. Trên trán tôi loáng thoáng đã có chút mồ hôi rỉ ra. Lưu Văn Tam nhổ một bãi nước bọt, nói: “Đến đúng là nhanh thật.” “Vong khách?” Thận trọng hỏi Trần mù một câu. Trần mù trầm giọng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.