Cửa nhà vệ sinh đóng lại, tôi ngẩn ngơ nhìn cánh cửa màu trắng, nhưng trong lòng lại trào lên từng làn hơi ấm áp. Đợi lúc Từ Thi Vũ ra ngoài, trên mặt cô ta không hề có chút vệt nước mắt nào, thậm chí trong mắt cũng chẳng có bao nhiêu vằn máu, rõ ràng là đã rửa ráy qua rồi. Toát ra từ trong thần sắc của cô ta, phần nhiều cũng là vẻ vui mừng và ngời sáng. Ánh mắt tôi cũng không tiếp tục tránh né nữa, đồng thời cũng đi rửa ráy một lượt....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.