Không chỉ nôn hết những thứ vừa ăn ban nãy, tôi cảm giác đến gan mật cũng nôn hết cả ra, trong mũi không còn là mùi xác thối, mà là mùi cay nồng kèm với dịch vị chua loét. Lúc ngẩng đầu lên, Trần mù đã lôi xác chết trong phòng Cố Nhược Lâm ra. Hai xác chết đặt nằm cạnh nhau, Trần mù đột nhiên nói: “Cố Khai Sơn không phải bị kinh động xác chết, cũng không làm loạn, nó cũng không phải bị chết đuối.” Tôi run rẩy đứng dậy, ngơ ngác nhìn Trần mù. Miệng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.