Nói rồi, vẻ hưng phấn trên mặt Phùng Chí Vinh cũng đổi thành căng thẳng, trên trán cũng có không ít mồ hôi, ông ta chằm chằm nhìn sang tôi. Lòng tôi cũng rất nghi hoặc, chỗ nào mà Lý Đức Hiền lại không phát giác ra được? “Phùng gia chủ, tôi đúng thật không hiểu, mong ông chỉ rõ.” Tôi mở miệng hỏi. Phùng Chí Vinh mới ngừng lại, nói từng chữ một: “Quan tài.” Mí mắt tôi lập tức giật điên cuồng. Phùng Chí Vinh giải thích một cách rất nhanh: “Quan tài an toàn nhất, mà cũng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.