Cố Nhược Lâm có hơi hoảng loạn, vội buông tay tôi ra. Tôi khàn giọng nói: “Vào nhà trước đã, đúng là rất phiền phức, phải bàn bạc thêm với chú Trần.” Bảo vệ vẫn đứng canh ở cổng khu nhà, ba người chúng tôi vào gian nhà chính của tiền viện. Trần mù vẫn cúi đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, Vương Kim Cúc thì ngồi ở trên ghế mơ màng gà gật. Khi chúng tôi vào đến nơi, cả hai người gần như ngẩng đầu lên cùng lúc. Sắc mặt Vương Kim Cúc vô cùng căng thẳng, hỏi: “Thế...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.