Đường Hải ngẩn người nhìn Trần mù, sau đó lắc lắc đầu, môi mấp máy mấy cái, nói nhỏ một câu: “Tôi cũng chẳng biết... Ban nãy vô duyên vô cớ khoác lên người tôi... Sau đó tôi nhìn thấy một khuôn mặt quỷ vô cùng khủng khiếp... Chỉ to bằng từng này thôi.” Đường Hải làm động tác, đại khái tầm bằng vòng tròn do ngón trỏ và ngón cái tạo thành, vừa hay bằng với kích thước của hài linh. Tôi rùng mình, hài linh ở trong cái áo, có lẽ là Đường Hải nhìn thấy khi mặc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.