“Nhìn thấy là anh khắc biết.” Không biết tại sao, nói chuyện đôi câu với Liễu Dục Chú, tôi ngược lại cảm giác nhẹ nhõm hơn không ít. “Ừ.” Liễu Dục Chú gật gật đầu. “Trong tộc còn cần dọn dẹp, bây giờ để các cậu qua, ý nghĩa không lớn, Trương Nhĩ đúng thật đem lại cho chúng tôi không ít phiền phức.” Chỉ một câu nói, Liễu Dục Chú đã lập tức dẹp bỏ chuyện hàn huyên, trực tiếp nói luôn vào chủ đề chính. Tôi hít sâu một hơi, thần sắc cũng trịnh trọng hơn không ít....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.