“....” Tôi từ dưới đất bò dậy, Thẩm Kế đã đi đến bên cạnh Âm tiên sinh, cô ta chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái. Lưu Văn Tam bảo tôi một câu, hỏi tôi không ngã hỏng người luôn đấy chứ? Hà Thái Nhi cũng vội vã từ trong gian giữa ra ngoài, bà ta vội vàng lại đỡ tôi dậy. Tôi phủi bụi đất trên người, cười khổ nói là không sao. Bà nội thì bảo tôi đi đứng thì chú ý tý, phải đứng cho vững. Nói chuyện đơn giản mấy câu với Hà Thái Nhi, bảo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.