Lúc này, trong sân chỉ còn lại tôi, Thẩm Kế, Khương Manh, Phùng Bảo và Phùng Quân. Thẩm Kế hơi hơi nghểnh đầu lên, nụ cười trên mặt cô ta từ từ tắt đi, cuối cùng chỉ còn lại một nét cười nhàn nhạt. Vẻ mặt của Phùng Bảo và Phùng Quân không mấy dễ nhìn, thậm chí Phùng Quân còn hơi hơi siết chặt nắm đấm. Tuy hai người bọn họ rất nhiều thứ đều không hiểu, nhưng theo tôi lâu như vậy rồi, chắc chắn biết được độ quan trọng của Âm dương thuật, Thẩm Kế mở miệng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.