Tôi bấu chặt lấy ngón tay của Hứa Đức Sưởng gỡ ra, mới miễn cưỡng thở ra được một hơi ngắn. Cố gắng nói được một câu đứt quãng liên tục: “Oan có đầu, nợ có chủ, kẻ giết chết cô là Lý Vĩnh Huy, hắn cũng bị cô hại chết rồi!” “Tôi tới là để giúp cô, nếu tôi mà chết, thì chẳng còn ai giúp được cô nữa.” Thần sắc của Hứa Đức Sưởng càng trở nên hung tợn. Lực tay của hắn lập tức lại mạnh đến ly kì, tôi hự lên một tiếng, cảm giác cần...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.