“Gặp!” Tôi đáp nhanh gọn một chữ. Phùng Quân lập tức liền định dẫn đường, tôi giơ tay lên làm một động tác ngăn lại, trầm giọng nói: “Không cần người theo tôi.” Nói rồi, tôi đi về phía hướng hậu viện. “Thập Lục... mày...” Hà Thái Nhi mở miệng, có điều bà ta còn chưa nói hết, liền đã bị Lưu Văn Tam ngăn lại, Lưu Văn Tam nhíu mày nói: “Có chuyện gì cũng đừng làm lỡ việc của Thập Lục, nó phải xử lý chuyện nghiêm túc.” Tôi hiện giờ cũng chẳng để ý suy nghĩ cân...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.