Tôi trầm mặc, không nói một lời. Phất trần trong tay Liễu Dục Chú đã đổi một phương vị, tầm mắt cũng đang nhìn quét qua lại trên ba mặt tường kia. Tiểu Hắc gầm gừ khẽ một tiếng, con ngươi ánh sắc xanh, toát lên một vẻ hung hãn. Bầu không khí tĩnh mịch, kéo dài khoảng chừng nửa khắc đồng hồ. Tôi khàn giọng mở miệng: “Đường không thể nào không có, chứ nếu không, những người thợ đó không thể nào tự nhiên xuất hiện ở tận cùng của hành lang này, để đào ra lối đi kia được.” “Xác chết của
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.