“Tôi biết đó không phải là thứ mà tôi có thể có được, tôi vốn đã dự định sẽ trả lại cho anh, cũng có thể trả cho anh.” “Có điều phải là sau ngày hôm nay, hôm nay chúng tôi còn có một việc cần kíp phải đi làm, tôi không thể trì hoãn thời gian.” Ánh mắt tôi chẳng có gì tránh né, không chút ngập ngừng tiếp tục nói. Đối với gã Liễu Dục Chú này, tôi ngược lại chẳng thấy quá bức bối như thế, nguyên do chính là câu nói vừa nãy của Trương Nhĩ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.