Giọng của Trần mù, cuối cùng cũng không còn mệt mỏi như trước nữa, mà trở thành giống như lần đầu tiên tôi gặp lão, bình thản đến thế, thậm chí là có chút lạnh giá. Có điều tôi rất rõ, sự lạnh giá này của lão, không phải là đối với chúng tôi. “Chú Trần... Chú cần hơi khống chế cảm xúc một chút.” Giọng tôi hơi có chút khàn khàn, đi lên trước. Lúc đến bên cạnh ngao sói, tôi vô thức đưa tay ra xoa đầu của ngao sói, ngao sói lập tức sáp đầu lại, dụi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.