“Người nào gả cho anh người đó liền bị mù…” Chữ”Mắt” còn chưa nói ra, Vương Giai Tuệ liền bị Hoắc Nhiên dùng ngón trỏ chặn môi.
Hoắc Nhiên cúi thấp đầu xuống, mờ ám nói: “Hạt tiêu nhỏ, nói cái gì cũng có thể nói, nhưng những loại lời như thế này thì không được nói. Nào có người đi nguyền rủa nhân duyên của chính mình?”
“ Hoắc Nhiên chết tiệt!” Vương Giai Tuệ vươn chân không bị thương ra, hung hăng giẫm Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên khẩn trương cầm lấy chân của Giai Tuệ, lời nói tràn ngập quý trọng: “Cẩn thận! Đừng đem chân này cũng làm hỏng! Như vậy không chỉ đời này, mà kiếp sau anh cũng sẽ phải đền cho em!”
“Tôi cảnh cáo anh! Còn dám nói hưu nói vượn tôi liền đuổi anh ra ngoài!” Vương Giai Tuệ bất mãn rống to.
“Em đối với người khác thì ôn ôn nhu nhu, thế nào mà đối với anh cũng chỉ có như sư tử Hà Đông rống?” Hoắc Nhiên sờ sờ cái mũi, có chút mất mác nói.
Cô ở trước mặt Ninh Hạo không hề như vậy, cả khuôn mặt đều là tươi cười ngọt ngào như mật.
Anh thực sự có chút ghen tỵ với Ninh Hạo.
Một người đàn ông lớn lên xinh đẹp quá mức cũng là phạm tội, chẳng những làm hại người ta ghen tuông, mà còn khiến anh uống giấm chua liên tục.
“Ai bảo anh là bác sĩ Mông Cổ?” Vương Giai Tuệ cong môi trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên.
Anh muốn cô phải đối xử với anh như thế nào đây?
“Nguyên lai là anh vẫn bị niềm kiêu hãnh về y thuật của mình lừa a.” Hoắc Nhiên đau lòng ôm ngực, một bên làm bộ dáng thương tâm nói.
“Anh đi được rồi! Không cần phải diễn!” Vương Giai Tuệ cười hì hì một tiếng.
Hoắc Nhiên này có thể làm diễn viên rồi a.
Rất có khả năng khuấy động không khí!
Cô muốn làm một bộ dáng tức giận cũng không nổi.
“Rốt cục cũng nở nụ cười.” Hoắc Nhiên nằm úp sấp trên bàn, nghiêng đầu, thưởng thức nhìn nụ cười của Giai Tuệ “Hạt tiêu nhỏ, em nên cười thường xuyên hơn.”
“Anh đừng nghĩ người nào cũng như anh, có ba là viện trưởng, còn có anh trai giàu có, áo cơm không phải lo, phiền não cái gì chứ? Chúng tôi là thảo dân, ăn uống, vệ sinh, ngủ nghỉ, cò phải sầu muộn nhiều chuyện.” Vương Giai Tuệ rầu rĩ đáp.
Con người sinh ra liền bất bình đẳng.
Giống như Tề Mẫn Mẫn vậy, có ba yêu thương, có chồng sủng nịch, chưa bao giờ vì cuộc sống sinh hoạt mà phiễn não. Mà cô thì từ nhỏ đi theo mẹ chuyển qua không biết bao nhiêu nhà, từ khi mẹ vào làm ở tập đoàn Hoắc Y, cuộc sống mới dần dần ổn định lại, ít nhất là không cần phải lo nghĩ tới kế sinh nhai nữa.
Có điều, cô cũng không hề trách mẹ. Cô chỉ cảm thấy mẹ quá vất vả rồi. Mẹ vẫn luôn cố gắng để chống đỡ cái gia đình này.
Tay Hoắc Nhiên gẩy đầu Vương Giai Tuệ, dùng ngữ khí giáo huấn nói: “Em nghĩ là em phiền toái hay vui vẻ cũng không liên quan đến tiền bạc.”
“Đó là anh chưa từng chịu qua.” Vương Giai Tuệ xoa đầu, không đồng ý kháng nghị: “Nếu tiền thuê nhà mà anh cũng không đóng nổi, có thể tháng sau đã bị chủ nhà đuổi ra ngoài, cho dù anh muốn khóc cũng không thể khóc được.”
Nghe được cô nói, Hoắc Nhiên đau lòng ôm cô: “Anh chưa từng chịu qua. Nha đầu, để anh chăm sóc em nhé.”