Rốt cuộc hôm nay anh trai định làm gì?
Bà nội Hoắc vẫn chờ cháu trai và cháu dâu kính rượu, nghe thấy Tề Bằng Trình tuyên bố hôn lễ kết thúc, tức giận quát Hoắc Nhiên: “Hoắc Nhiên, con mau đi tìm anh trai con cho bà! Dâu hiền, nó không cần, rốt cuộc nó muốn làm gì?”
Hoắc Hoài Lễ vừa an ủi mẹ, vừa nháy mắt với con trai.
“Con đi tìm anh trai. Bà nội, bà đứng tức giận. Con cảm thấy việc này có chút kỳ lạ!” Hoắc Nhiên nói xong, vội vã chạy ra ngoài.
Vương Giai Tuệ lập tức đuổi theo, lo lắng nói: “Cậu hai Cố, tôi cũng đi!”
Cô ấy không tin Hoắc trì Viễn có thể gây tổn thương đến Tề Mẫn Mẫn.
Giai Tuệ và mẹ biết Hoắc trì Viễn để ý đến Tề Mẫn Mẫn biết bao nhiêu. Vì lo lắng cho sự an toàn của Tề Mẫn Mẫn, Hoắc trì Viễn cho mẹ con họ một căn hộ. Nếu anh không thích Tề Mẫn Mẫn, vậy thì trên thế giới này không còn tình yêu nữa.
Tề Bằng Trình tuyên bố giải trừ hôn lễ, sau đó muốn dắt tay con gái rời đi.
Lynda cùng Trịnh Húc khẩn trương chạy tới ngăn cản: “Tề tiên sinh, nhất định là có cái gì đó hiểu lầm. Ngài trước đừng nóng giận. Nói không chừng một hồi nữa Hoắc tổng liền xuất hiện.”
“Chúng tôi đã đợi ở giáo đường lâu như vậy rồi, không thể đợi được nữa. Hoắc trì Viễn đây là thật tâm muốn cho Tề Mẫn Mẫn mất mặt, khiến cho con bé thương tâm. Tai nạn xe cộ xảy ra đích xác là lỗi của chúng tôi, nhưng tội sơ suất không nên chết!” Tề Bằng Trình phẫn nộ nói.
“Đúng vậy! Chị của tôi có đâm chết chị Y Nhiên, nhưng không phải là tội chết. Các người làm như vậy là hoàn toàn không cho chị tôi mặt mũi. Chị, chúng ta về nhà!” Vẻ mặt Tề Lạc bất mãn nói.
“Chuyện của tôi không cần cô lắm miệng!” Không biết vì cái gì, tuy Tề Lạc nói tất cả đều là muốn bảo vệ cô, nhưng cô vừa nghe thấy lại vô cùng chán ghét, cảm thấy trong giọng nói của cô ta mỗi câu đều là nói móc, trào phúng.
“Chị, em đây đều là vì chị mà suy nghĩ. Chuyện như thế này cũng không phải là chuyện nhỏ a! Chị không biết là em đã không nhịn nổi rồi!” Tề Lạc bén nhọn nói.
“Cô không thể nhẫn cũng đừng nhẫn!Tôi không cần cô phải nhẫn!” Tề Mẫn Mẫn lạnh mặt nói. Quả nhiên, Tề Lạc liền chỉ sợ thiên hạ không loạn, muốn để cho cô càng thêm khó chịu.
“Em là có ý tốt, vạy mà chị lại không hề cảm kích em.” Đôi mắt Tề Lạc hàm chứa nước mắt nói xong, liền thương tâm chạy đi.
Dương Nguyệt Quyên thấy thế liền tức giận của trách Tề Mẫn Mẫn một câu: “Tiểu Lạc nói gì sai sao? Con bé bất quá là đau lòng cô bị người ta vứt bỏ, cô vậy mà ác độc chỉ trích nó!”
“Nguyệt Quyên!” Tề Bằng Trình căm tức quát Dương Nguyệt Quyên, “ Mẹ con các người chỉ biết kiếm thêm phiền phức cho tôi mà thôi!”
“Được! Chúng tôi khiến ông thêm phiền phức sao??! Vậy chúng tôi liền đi là được!” Dương Nguyệt Quyên đau lòng bụm mặt chạy đi.
Tất cả tân khách thấy một màn như vậy đều xì xào bàn tán.
Tề Mẫn Mẫn xấu hổ nghĩ muốn bịt lỗ tai lại.
Hoắc trì Viễn, anh đây là muốn trừng phạt em sao?
Cô đột nhiên buông tay ba ra, rơi lệ chạy ra khỏi đại sảnh.
Cô không muốn nán lại trong này thêm một phút đồng hồ nào nữa, cô không muốn nghe người ta cười nhạo, cô không muốn bị người ta xem thường thêm nữa.