“Tập trung chạy đi, đừng để bị ngã!” Hoắc trì Viễn thấy Tề Mẫn Mẫn vì nghịch ngợm thiếu chút nữa ngã, lập tức nghiêm mặt dặn dò.
Tề Mẫn Mẫn làm nũng kháng nghị: “Chú à, anh chưa đồng ý với em!”
“Em có ý kiến?” Hoắc trì Viễn lạnh lùng liếc mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái.
“Hoắc trì Viễn, em nghĩ anh nên đeo kính đi!” Tề Mẫn Mẫn cười trêu chọc.
“Có phải tốc độ của em quá chậm hay không?” Hoắc trì Viễn lạnh lùng liếc mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái.
“Chạy nhanh hơn nữa em sẽ đau!” Tề Mẫn Mẫn ném cho Hoắc trì Viễn một cái nhìn ‘là do anh đấy’.
“Vẫn rất đau sao?” Hoắc trì Viễn đột nhiên dừng máy chạy, nhảy xuống, đến bên cạnh máy chạy của cô, dừng máy lại.
Tề Mẫn Mẫn mệt đến mức bám vào máy chạy bộ, thở phì phò: “Em giống như già quá rồi ý!”
“Là hai ngày nay thể lực em cạn kiệt. Ra kia ngồi nghỉ ngơi đi! Chờ anh tập xong sẽ dẫn em đi tắm suối nước nóng!” Hoắc trì Viễn nhàn nhạt ra lệnh.
Tề Mẫn Mẫn ngồi ở một bên, nhìn Hoắc trì Viễn tập tất cả dụng cụ trong phòng tập một lần, cả người đầy mồ hôi nhưng tinh thần cực kỳ phấn chấn khiến Tề Mẫn Mẫn cảm thấy khó có thể tin được. Sức khỏe của Hoắc trì Viễn thật sự là kinh người.
Hoắc trì Viễn lấy khăn lau mồ hôi, nhìn Tề Mẫn Mẫn: “Có thấy chán hay không?”
Tề Mẫn Mẫn cười lắc đầu: “Có thể nhìn một anh chàng đẹp trai, cơ bắp thì không hề nhàm chán!”
Vẻ mặt Hoắc trì Viễn thỏa mãn cười, nhéo má Tề Mẫn Mẫn: “Đồ mê trai!”
“Em mê ông xã em mà!” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời!
Ngay lúc hai người bọn họ cực kỳ thân thiết thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Cô đến thành phố A từ lúc nào?” Nhìn thấy Lục An Ninh, Hoắc trì Viễn có chút khó hiểu.
“Ba ngày trước, đến tham dự một buổi hổi thảo nghiên cứu y học! Không ngờ đến đây lại gặp được anh!” Lục An Ninh kích động cười nói.
Tề Mẫn Mẫn thấy ánh mắt Lục An Ninh nhìn Hoắc trì Viễn chằm chằm, bất mãn dùng sức ho khan một tiếng: “Dì Lục, đã lâu không gặp!”
Lúc này Lục An Ninh mới chú ý tới sự tồn tại của Tề Mẫn Mẫn: “Đã lâu không gặp! Cháu vẫn không thay đổi!”
“Tại sao cháu phải thay đổi chứ? Tuổi trẻ thật tốt mà!” Tề Mẫn Mẫn đi đến bên cạnh Hoắc trì Viễn, dùng sức ôm cánh tay anh.
Lục An Bình cao ngạo liếc nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái, tựa hồ như khinh thường không thèm nói chuyện với cô, xoay người tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Hoắc trì Viễn: “Hoắc trì Viễn, anh chừng nào thì đi thành phố B? Em nhớ rõ ngày mai anh…”
“Đêm nay!” Hoắc trì Viễn lạnh nhạt đáp lại.
“Khéo thế? Đêm nay em cũng bay về thành phố B.” Ánh mắt lục Lục An Bình hưng phấn nói.
“Dì Lục, máy bay buổi tối đến thành phố B cũng có vài chuyến, dì hưng phấn cái gì?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn đảo cặp mắt trắng dã.
Cô thật nên cảm khái mị lực của Hoắc trì Viễn, hay là nên chán ghét Lục An Bình cứ mặt dày quấn lấy không buông?
“Hoắc trì Viễn, Anh bay chuyến nào?” Lục An Bình không để ý đến Tề Mẫn Mẫn, cười hỏi Hoắc trì Viễn.