“Đã một tuần em không ngủ cùng anh rồi. Phải bồi thường cho anh!” Hoắc trì Viễn cho rằng đương nhiên phải như vậy, cười nói.
“Thật không hiểu anh lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy?” Tề Mẫn Mẫn bất đắc dĩ nhìn Hoắc trì Viễn.
Đúng là cô rất nhớ anh, hận không thể ở bên anh cả một ngày 24 giờ, nhưng không phải là ở trên giường!
Cô hơi sợ loại vận động cường độ cao này.
“Sức khỏe tốt cũng là sai lầm?” Hoắc trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn ánh mắt say đắm, “Người khác còn ước gì anh ở bên cô ta một ngày 48 giờ.”
“Người khác? Ai? Vị trí Cố phu nhân này đem đi tặng cho người ta!” Tề Mẫn Mẫn lập tức rộng lượng nói.
“Đừng có mơ! Em hãy chấp nhận đ! Anh chỉ muốn ở bên em được thỏa mãn một ngày 24 giờ thôi!” Hoắc trì Viễn tà mị cười, che đi môi của Tề Mẫn Mẫn.
…………..
“Chút xa cách còn hơn cả tân hôn”, Tề Mẫn Mẫn xem như đã biết.
Mấy ngày nay, trừ lúc đi làm, Hoắc trì Viễn luôn luôn kề cận cô, ngoài lúc vào toilet. Tinh lực của anh quá mức tràn đầy, hại cô đi học mắt cứ díu vào nhau.
“Mệt sao?” Ninh Hạo quan tâm hỏi.
Tề Mẫn Mẫn che miệng ngáp một cáo:”Tớ bị thiếu ngủ.”
“Có muốn tớ đưa cậu xuống phòng y tế nằm nghỉ một lát không?” Ninh Hạo dịu dàng đề nghị,
“Đến phòng ý tế? Tớ không có bệnh, sẽ bị cô giáo chê cười.” Tề Mẫn Mẫn lập tức lắc đầu.
“Sáng nay ở cổng trường tớ nghe thấy các cô giáo phòng y tế nói muốn tổ chức một ngày hội WS. Phòng y tế không có người, tớ giúp cậu canh chừng.
“Như vậy không tốt đâu.” Tề Mẫn Mẫn không chắc chắn nhìn Ninh Hạo.
Cô không biết như vậy có làm ảnh hưởng đến Ninh Hạo không, anh là một học sinh gương mẫu nhưng giờ lại trốn học.
“Đi thôi!” Ninh Hạo mạnh mẽ nói.
Nhìn thấy Ninh Hạo đi ra khỏi phòng học, Tề Mẫn Mẫn liền làm bộ muốn đi toilet, cầm theo khăn giấy, rồi đứng dậy theo sau.
Hạ Minh Minh nhìn bóng lưng Tề Mẫn Mẫn, vẻ mặt như nhìn thấy cơ hội, cũng vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Vương Giai Tuệ nghi hoặc nhìn một màn này, nửa ngày mới ý thức được sắp xảy ra chuyện không may. Lập tức cũng ra khỏi phòng học đuổi theo.
Tề Mẫn Mẫn đuôi theo Ninh Hạo, có chút lo lắng hỏi:”Lớp trưởng, như vậy không tốt đâu. Nếu cô giáo Vương biết được, sẽ tức điên lên!”
“Vậy để cho cô ấy biết. Lượng bài tập quá lớn, còn lớn hơn so với tuyên bố về chất lượng giáo dục của trường học. Tớ còn đang nghĩ xem có nên ngồi nói chuyện với truyền thông về việc này không.” Ninh Hạo thập phần lạnh lùng nói.
Tề Mẫn Mẫn cảm thấy Ninh Hạo như vậy thật xa lạ, không hề giống như một người anh trai dịu dàng trước kia, mà giống một vương tử bụng đầy mưu kế.
“Ninh Hạo, uy hiếp chủ nhiệm như vậy không tốt đâu.” Tề Mẫn Mẫn bướng bỉnh cười hỏi.