”Sau này sẽ là người một nhà rồi, chuyện cũ này cũng không cần nói ra nữa.” Hoắc Hoài Lễ khách khí nói.
”Đúng đúng đúng! Người một nhà! Tôi sẽ không đề cập tới nữa!” Tề Bằng Trình cao hứng gật đầu.
Đúng lúc này, Hoắc trì Viễn dẫn Tề Mẫn Mẫn vào phòng VIP.
Tề Mẫn Mẫn vừa thấy ba thì lập tức chạy đến, bổ nhào vào lòng ông, nhìn thấy ông mặc vest màu đen, khen ngợi: “Ba, hôm nay ba rất đẹp trai nha!”
”Con gái bảo bối của ba mới xinh đẹp!” Tề Bằng Trình kiêu ngạo vỗ lưng con gái.
Mấy hôm trước gặp mặt, tuy Tề Mẫn Mẫn không nói gì nhưng ông vẫn cảm nhận được con gái không vui.
Hôm nay, ông lại cảm thấy con gái vui vẻ từ tận đáy lòng.
Xem ra, vợ chồng son tụi nó sau khi chia xa lại càng ngọt ngào.
Cuối cùng ông cũng có thể yên tâm rồi.
Hoắc trì Viễn đứng trước mặt Tề Bằng Trình, lạnh nhạt gật đầu chào ông một cái: “Xin chào!”
”Được rồi được rồi! Mau ngồi xuống đi!” Tề Bằng Trình hoàn toàn không ngại Hoắc trì Viễn lạnh lùng với ông, cười bảo anh ngồi xuống.
Chu Cầm nháy mắt với con trai, ý bảo anh hãy bỏ vẻ mặt lạnh lẽo kia đi.
Hoắc trì Viễn mím môi, ngồi xuống bên cạnh Tề Mẫn Mẫn.
Tuy biết Tề Bằng Trình không phải là hung thủ nhưng nhiều năm qua đã coi đối phương trở thành kẻ thù. Trong lúc này, muốn anh cười với Tề Bằng Trình, anh cảm thấy khó chịu.
Nhưng anh có thể tha thứ cho Tề Mẫn Mẫn, có phải cũng nên thay đổi thái độ với Tề Bằng Trình hay không?
”Anh, chị dâu nhỏ, hai người đến trễ như vậy, phải phạt!” Hoắc Nhiên đột nhiên nghịch ngợm mở miệng nói.
”Không phải mọi người còn chưa bắt đầu dùng cơm sao?” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói, “Sao lại nói chúng ta tới trể chứ?”
”Anh à, đây là mọi người chờ anh đó! Không được sao?” Hoắc Nhiên trợn mắt nói.
”Phục vụ!” Hoắc trì Viễn vẫy tay với nhân viên. “Gọi đồ!”
”Đây là anh muốn trốn phạt!” Hoắc Nhiên nói móc Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn không để ý đến Hoắc Nhiên, nhận lấy thực đơn, chọn vài món nổi tiếng rồi đưa thực đơn đến trước mặt Tề Bằng Trình: “Chú muốn ăn gì?”
Tề Bằng Trình không nghĩ tới Hoắc trì Viễn sẽ khách khí với ông như vậy, cảm động đến mức thiếu chút nữa nước mắt rơi xuống. Đây có phải Hoắc trì Viễn tha thứ cho ông rồi không? Ông run rẩy cầm lấy thực đơn, cảm động cười nói: “Những món Tề Mẫn Mẫn, chú đều thích cả!”
”Ba, gọi mấy món này đi! Con biết ba thích mà!” Tề Mẫn Mẫn nhận thực đơn gọi thêm vài món. Bình thường, ba đều chiều cô, cô thích món gì thì ba ăn món đó nhưng cô biết khẩu vị của ba khác với cô. Cô thích ăn ngọt mà ba thích món cay và chua.
”Bảo bối, sao con biết?” Tề Bằng Trình có chút cảm động.
”Con là con gái ba mà! Đương nhiên biết rồi!” Tề Mẫn Mẫn ôm cánh tay Tề Bằng Trình, nhăn mũi làm nũng.
”Đứa nhỏ này, lớn như vậy rồi sao lại như trẻ con thích làm nũng ba như vậy chứ?” Dương Nguyệt Quyên cười, sẵng giọng nói, “Thông gia, mọi người đừng trách!”