“A….” Tề Mẫn Mẫn khẩn trương đứng dậy, múc canh vào trong chén, sau đó ngồi bên giường đút cho Tề Bằng Trình, “Ba thấy thế nào, ăn ngon chứ?”
“ Ngon! Được tâm can bảo bối đút, dù là thuốc độc ăn cũng ngon.” Tề Bằng Trình cảm khái cười nói.
“Con sẽ không bao giờ để ba phải uống thuốc độc.” Tề Mẫn Mẫn gắp nốt miếng mì cuối cùng trong bát cho Tề Bằng Trình, ngang ngạnh hừ hừ nói.
“Ba biết! Cho nên ba chỉ thương con!” Tề Bằng Trình nhéo cái mũi của Tề Mẫn Mẫn, sủng nịch nói.
“Ba biết là tốt rồi.” Tề Mẫn Mẫn bĩu môi “ Ba, ba về sau phải mở to hai mắt, đừng quá tin người. Có một vài người khẩu Phật tâm xà, thật sự sẽ cho người ăn kẹo độc đấy.”
Đúng lúc này, mẹ con Dương Nguyệt Quyên mang theo hộp cơm đi tới. Bà ta vừa nghe thấy lời Tề Mẫn Mẫn nói liền trào phúng một phen: “Tề Mẫn Mẫn, cô đây là nói người nào a?”
“Ba tôi không khỏe, tôi không muốn ầm ĩ với bà!” Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng liếc nhìn hai mẹ con Dương Nguyệt Quyên.
Nếu không phải lo lắng cho ba, sáng nay cô đã làm cho khuôn mặt tươi cười của Dương Nguyệt Quyên thành cái bánh mì cỡ lớn rồi, để xem bà ta thế nào còn kiêu ngạo tới đây được!
“Tôi không chấp nhất con nít không hiểu chuyện.” Dương Nguyệt Quyên lắc mông đi tới, lách qua Hoắc trì Viễn, để âu thức ăn trong tay lên trên bàn”Bằng Trình, tôi mua cho ông món lòng xào ông thích nhất này.”
“Mang đi đi. Tôi ăn vài gắp mì là được rồi.” Tiêu Bằng Trình nhàn nhạt trả lời, hòan toàn trái ngược với sự nhiệt tình vừa nãy đối với Tề Mẫn Mẫn.
“ Mì này cùng lắm cũng chỉ có cà chua, có thể có được bao nhiêu dinh dưỡng?” Dương Nguyệt Quyên không hờn không giận nhìn về phía Tề Mẫn Mẫn.
“Ba chỉ thích ăn mì tự tay tôi nấu mà thôi.” Tề Mẫn Mẫn khiêu khích nhìn Dương Nguyệt Quyên. Người phụ nữ chết tiệt này còn muốn cùng cô tranh thủ tình cảm sao!
“Tề Mẫn Mẫn, ba cô là khách khí với cô. Ông ấy vẫn luôn thích đồ ăn tôi mua nhất.” Dương Nguyệt Quyên lên mặt nhìn Tề Mẫn Mẫn nói.
Đúng lúc này, Hoắc trì Viễn vẫn luôn trầm mặc mở miệng: “ Hàm lượng cholesterol có trong lòng lợn tương đối cao, người có bệnh tim không nên ăn nhiều.”
Tề Mẫn Mẫn vô cùng thống khoái liếc mắt nhìn Hoắc trì Viễn một cái. Anh luôn ra tay giúp cô tại thời điểm cô cần nhất.
Dương Nguyệt Quyên không vui trừng mắt lườm Hoắc trì Viễn một cái: “Cậu làm sao mà biết được?!”
“Tôi đã từng là bác sĩ.” Hoắc trì Viễn kiêu ngạo nói.”Đối với những thức ăn kiêng giành cho người bệnh, tôi có nghiên cứu qua một chút. Món lòng xào kia của bà vừa vặn là món không được ăn.”
Dương Nguyệt Quyên tức giận vất âu thức ăn lên bàn, tiện đi đến bên giường đẩy cô một cái tách cô và cha cô ra xa nhau, nói: “Tề Mẫn Mẫn, vất vả cô rồi. Tôi tới đút cho Bằng Trình là được.”
Tề Mẫn Mẫn nghe Dương Nguyệt Quyên nói mà thấy ghê tởm.
“Bà vẫn là suy nghĩ xem phải làm như thế nào bù lại những chỗ bị thiếu hụt đi.” Tề Mẫn Mẫn một kích nói trúng tim đen bà ta.
“ Thiếu hụt cái gì?” Tề Bằng Trình nghi ngờ hỏi.
“Không có gì! Ông cũng đừng nghe Tề Mẫn Mẫn nói bừa!” Dương Nguyệt Quyên khẩn trương giải thích.
“Chị, nếu chị cứ tiếp tục ỷ vào Hoắc trì Viễn thương yêu chị mà bắt nạt mẹ tôi, tôi liền nói chuyện gièm pha năm năm trước của chị cho anh rể biết!” Tề Lạc lặng lẽ đi đến phía sau Tề Mẫn Mẫn, uy hiếp nói.