”Được! Không nói nữa. Chúng ta tiếp tục làm việc chưa xong!” Hoắc trì Viễn áp Tề Mẫn Mẫn ở dưới thân, mê hoặc nói.
”Không cần!” Tề Mẫn Mẫn vội vàng tránh khỏi lòng anh, lui về phía bên kia giường, quấn chăn kín người.
”Không được rồi!” Hoắc trì Viễn mở lòng bàn tay cho Tề Mẫn Mẫn nhìn. Trong lòng bàn tay anh là quà mà tối qua Hoắc Nhiên tặng.
”Không!” Tề Mẫn Mẫn dùng lực lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên hồng.
Hoắc trì Viễn thoải mái kéo chăn, đè lên Tề Mẫn Mẫn, nhiệt tình hôn môi cô.
Lúc Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại thì thấy mặt trời đã rọi vào giường, có lẽ sắp 12 giờ chăng? Cô ngẩng đầu, thấy Hoắc trì Viễn đang ôm chặt cô, nghịch ngợm giật giật râu mới mọc của anh: “Người xấu! Có biết đau không hả? Có muốn em xoa cho anh không?”
Hoắc trì Viễn bị Tề Mẫn Mẫn làm đau mà tỉnh dậy nghe cô nói vậy không khỏi bật cười: “Nhóc con, sáng nay anh cũng không khiến em đau mà!”
Thật đúng là nhóc con thích ghi thù.
Không phải chỉ vì tối qua anh muốn cô nhiều lần thôi sao?
Vậy mà cô có thể nhẫn tâm giật râu anh.
Tề Mẫn Mẫn dùng sức đạp cho Hoắc trì Viễn một cái: “Còn nói nữa sao?”
Hoắc trì Viễn giữ chân Tề Mẫn Mẫn lại, dùng sức ôm chặt eo cô, cười nói:“Đây là sinh hoạt vợ chồng bình thường không cần thiết phải ngượng ngùng!”
”Không thể nói chuyện này với những người bác sĩ như anh. Da mặt quá dày!” Tề Mẫn Mẫn dùng sức nhéo má Hoắc trì Viễn, bất mãn kháng nghị.
”Anh nhớ là ai đó nói với anh muốn làm bác sĩ nha!” Hoắc trì Viễn nhướng mày, cười hỏi. “Là người nào muốn gia nhập với chúng ta?”
”Không nhớ rõ!” Tề Mẫn Mẫn che tai, đỏ mặt phủ nhận. Quả thật cô muốn làm bác sĩ, vừa rồi còn nói da mặt bác sĩ rất dày, không phải tự măng sminfh sao? Cô thật khờ.
”Để anh nhớ lại xem nào…… “ Hoắc trì Viễn cầm hai tay của Tề Mẫn Mẫn, áp lên đỉnh đầu cô, xấu xa cười nói, “Cô ấy có một đôi mắt rất to, cực kỳ tùy hứng, rất thích cười…… “
”Anh cứ nói thẳng là em không phải được rồi sao?” Tề Mẫn Mẫn hừ một tiếng, bĩu môi nhìn Hoắc trì Viễn.
”Có thật không? Để anh kiểm tra một chút!” Hoắc trì Viễn nói xong, phủ kín đôi môi Tề Mẫn Mẫn, thể hiện sự cưng chiều của anh qua nụ hôn này.
Ngay khi anh định làm bước tiếp theo, bụng Tề Mẫn Mẫn vang lên tiếng ‘cô cô cô’, thành công ngăn chặn sự xâm lược của Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn thật bại, ghé vào vai Tề Mẫn Mẫn, nhỏ giọng bất mãn nguyền rủa một tiếng.
Sau một lúc lâu, anh gian nan ngồi xuống, xoa xoa mái tóc Tề Mẫn Mẫn nói: “Anh đi nấu cơm.”“Anh để dì quản gia nghỉ mấy ngày?” Tề Mẫn Mẫn nghe Hoắc trì Viễn nói muốn nấu cơm, liền tò mò hỏi.
”Một tuần.” Hoắc trì Viễn nói xong liền đứng dậy rửa mặt.
Tề Mẫn Mẫn nằm úp sấp trên giường, cắn ngón tay. Hoắc trì Viễn cho dì quản gia nghỉ một tuần, có nghĩa là 4 đến 5 ngày nữa chỉ anh và cô ở nhà. Anh khi đó muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn, chẳng cố kỵ điều gì cả.
Cái tên sắc lang này!
Cũng đã 30 tuổi rồi, sao vẫn còn….mạnh như vậy!!
Nếu cứ tiếp tục thế này, rồi sẽ có ngày cô cũng không thể chịu đựng nổi mất!