“Y Nhiên…” Đột nhiên Hoắc trì Viễn buông Tề Mẫn Mẫn ra, tay chụp vào trong không trung.
Tề Mẫn Mẫn đang đọc sách bỗng nhiên bị Hoắc trì Viễn đẩy ra, ngã sấp xuống trên ghế sofa, cô còn chưa kịp kêu đau, liền nghe được hai chữ “Y Nhiên”, lòng của cô lập tức tràn đầy chua xót.
“Tề Mẫn Mẫn!” Hoắc trì Viễn nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn ngã xuống sô pha, lập tức tự trách nâng cô dậy, quan tâm hỏi,”Đau không?”
Tề Mẫn Mẫn lắc lắc đầu, gương mặt tươi cười nói:”Không có việc gì. Em da dày nhiều thịt, ngã một chút cũng không sao.”
Hoắc trì Viễn tâm trạng mâu thuẫn ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng.
“Hoắc trì Viễn, anh không thích con gái không biết nấu cơm sao?” Tề Mẫn Mẫn bất an hỏi. Đêm đó xem video hình ảnh Tưởng Y Nhiên nấu cơm, tuy rằng không biết hương vị ra sao nhưng theo cách trình bày món ăn và vẻ mặt thỏa mãn của Hoắc trì Viễn cô có thể đoán ra Tưởng Y Nhiên có khả năng nữ công rất tốt. Mình so sánh với Tưởng Y Nhiên, không cân xứng tí nào.
“Biết nấu ăn cũng không nói lên được điều gì. Đừng để ý đến lời nói của Lynda. Em chính là em, độc nhất vô nhị.” Hoắc trì Viễn cúi đầu, khẽ hôn lên cái trán của cô.
“Độc nhất vô nhị?” Tề Mẫn Mẫn chớp chớp mắt,”Chú có thích không?”
Hoắc trì Viễn ngơ ngẩn, thật lâu không nói gì.
Tề Mẫn Mẫn cúi đầu, áp vào ngực Hoắc trì Viễn:”Em sẽ không ép anh.”
“Đói bụng chưa? Anh đi nấu cơm.” Hoắc trì Viễn trầm giọng hỏi.
Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu “Em xem TV một lát đi, lát nữa cơm chín anh gọi.”Hoắc trì Viễn buông Tề Mẫn Mẫn ra, đưa điều khiển cho cô.
“Em muốn giúp anh.” Tề Mẫn Mẫn để điều khiển sang một bên, cười ngọt ngào.
“Em định làm gì?” Hoắc trì Viễn thản nhiên cười hỏi.
Tề Mẫn Mẫn tự hỏi nửa ngày, có chút thất bại nói:”Hình như cái gì em cũng không biết làm.”
Cho đến bây giờ cô chưa bao giờ vào bếp, cho nên việc này thật sự là khó với cô.
“Vây thì phụ trách việc xem đi.” Hoắc trì Viễn dắt tay Tề Mẫn Mẫn đi vào phòng bếp.
Hoắc trì Viễn mở tủ lạnh ra, lấy ra mấy nguyên liệu nấu ăn, hỏi ý kiến Tề Mẫn Mẫn:”Đậu hũ kho thịt? Thịt bò? Tương hoa Zeeland ngọt? canh La Tống?”
“Anh định làm hết sao?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn Hoắc trì Viễn.
“Không phải em định giúp anh sao?” Hoắc trì Viễn cười hỏi lại, giống như người bên cạnh là đầu bếp, cái gì cũng nấu được.
Tề Mẫn Mẫn há miệng nói:”Em chỉ ăn thôi. Chú, anh rất nể mặt em!”
Hoắc trì Viễn cầm giá gạo đưa cho Tề Mẫn Mẫn, cười nói:”Múc 2 muôi, rửa kĩ một chút.”
“Ừm. Gạo có lẽ rất đơn giản.” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười nói. Cô múc 2 muôi, rồi đưa vào bồn rửa vặn vòi nước, bắt đầu rửa.
Lúc cô vo gạo một lần nước, muốn ra ngoài rót nước thì gạo trong bồn đã bị đổ ra một nửa.
Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ cười đi tới, vòng tay qua hông cô giúp cô cầm giá gạo:”Em phải cầm chắc bằng một tay, như vậy gạo sẽ không bị đổ ra nữa.”
“Vâng vâng.” Tề Mẫn Mẫn bắt chước lại động tác của anh, vo một lần nữa. Lúc này chỉ có một chút gạo bị rơi ra từ khe hở, cô lập tức vui mừng nhảy lên:”Hoắc trì Viễn, em làm được rồi.”