Có lễ đêm qua ngủ quá muộn, cô dùng sức lắc lắc đầu, nhưng đầu óc cứ khó hiểu mụ mị. Cô nằm úp xuống mặt bàn, tự nói với mình một câu:”Nằm xuống chợp mắt một lát.
Lúc Hoắc trì Viễn đi họp về, nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đang ngủ trên bàn. Anh cẩn thận ôm lấy cô, đặt lên giường trong phòng nghỉ.
Lúc Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại, phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng xa lạ thì lặng đi một chút. Cô vội vàng đi giày vào chạy ra phòng ngoài mới biết mình vẫn đang ở trong phòng làm việc của Hoắc trì Viễn, nhưng Hoắc trì Viễn không có ở đó. Cô nhìn thấy Lynda bước vào, vẫy tay cười với cô.
“Tôi giúp Hoắc tổng tìm chút tài liệu.” Lynda khí chất phong tình vạn chủng đi đến trước mặt Tề Mẫn Mẫn, vuốt mái tóc một cách quyến rũ.
Tề Mẫn Mẫn thản nhiên cười nói:”Xin cứ tự nhiên!”
Lynda rất nhanh đã tìm thấy tài liệu:”Hoắc tổng đang có cuộc họp với bộ phận tiêu thụ sản phẩm.”
“Cám ơn. Cô Lynda, cổ áo của cô hơi xộc xệch.” Tề Mẫn Mẫn chỉ vào phía sau gáy, khẽ cười nói,”Hình như lộ ra cái gì đó?”
“Cái gì?” Lynda bồn chồn hỏi. Cô không chuẩn bị tốt cổ áo, cùng lắm là bị dây mấy giọt nước. Xã hội bây giờ rất thoáng, lộ ra một chút cổ cũng không có chuyện gì.
Tề Mẫn Mẫn nhỏ giọng nói:”Dấu hôn.”
Lynda lập tức đỏ mặt, không có cách nào duy trì vẻ thong dong bình tĩnh. Cô nhanh chóng dựng thẳng cổ áo lên, xấu hổ cười.
“Cô Lynda à, trợ lý Trịnh rất tuấn tú, cô buôn bán có lời rồi!” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ nói.
“Lúc nào còn chưa kết hôn thì sẽ có e nờ chuyện sẽ xảy ra, chúng tôi chỉ đang sống thử thôi.” Lynda nói xong liền cầm văn kiện rời đi.”Chỉ có thử thì mới biết có thích hợp ở bên nhau hay không.”
Tề Mẫn Mẫn ngồi bên bàn trà, nghiền ngẫm lời nói của Lynda.
Tuy rằng cô và Hoắc trì Viễn đã hủy giấy đăng ký kết hôn, nhưng không có nghĩa hai người sẽ không hạnh phúc nữa, tương lai còn có rất nhiều chuyện sẽ xảy ra. Trong đó có chút chuyện xấu mà cô sợ nhất.
Một thư ký trẻ mang cặp lồng cơm bước vào, nhẹ nhàng gõ cửa:”Cố phu nhân, Hoắc tổng dặn tôi mang cơm trưa cho cô.”
“Hoắc trì Viễn không ăn trưa sao?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn viên thư ký chỉ mang một cặp lồng cơm “Có khả năng Hoắc tổng sẽ họp đến khuya, bọn họ cũng mang cặp lồng cơm đến, chỉ là e rằng Hoắc tổng không có thời gian ăn cơm.” Viên thư ký đem toàn bộ những gì mình biết nói cho Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn nghe thư kí nói với mới hiểu được Hoắc trì Viễn bận rộn biết bao nhiêu.Anh đang họp hội nghị cấp cao nên chắc ba tiếng nữa cũng không quay trở lại văn phòng đâu nhỉ?
“Cô để lên đây đi!” Tề Mẫn Mẫn chỉ bàn làm việc, cười nói.
Khi thư kí đặt hộp cơm lên bàn thì cũng rời khỏi phòng làm việc.
Tề Mẫn Mẫn ngồi vào bàn làm việc của anh, ngắm nghía những thứ linh tinh trên bàn anh.
Ngày nào anh cũng ngồi ở đây quản lý công ty, ra các quyết sách sao?
“Ông…… Rốt cuộc có biết làm sổ sách không hả? Công lại thiếu một số không. Ông! Ông! Còn cả ông nữa…… “ Tề Mẫn Mẫn đóng giả thành dáng vẻ của Hoắc trì Viễn, chỉ vào không khí, thô bạo răn dạy vài câu. Nói xong, cô cười hì hì một tướng: “Chắc chắn bình thường chú đều mang dáng vẻ nghiêm khắc, lãnh khốc như vậy!”
Cô còn nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc trì Viễn, cô đã bị vẻ lạnh lùng trên người anh khiến cho sợ hãi.
Một tổng giám đốc lạnh lùng như thế sao bây giờ có thể dính người như vậy cơ chứ?
Có phải bị cô cảm hóa rồi không?