Nếu Hoắc trì Viễn phản đối lời nói của cô, như vậy cô sẽ nhìn thấy tình cảm của họ còn có chút hi vọng, có lẽ mọi chuyện không tệ đến vậy. Nhưng anh chỉ im lặng.
Im lặng, tức là đồng ý.
Hoắc trì Viễn trong lòng cảm giác tội lỗi tràn ngập, anh ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, thanh âm khàn khàn nói:”Nha đầu, thật xin lỗi. Y Nhiên đối với anh mà nói chỉ là một thói quen. Thói quen đó tồn tại trong tâm trí anh. Nếu không phải là em xuất hiện, cô ấy sẽ ở trong anh còn lâu hơn nữa. Nhưng giờ anh biết lòng anh đã thay đổi. Cho dù Y Nhiên vẫn còn trong òng anh, thì ít nhất cả em và cô ấy cùng tồn tại.”
“Đối với anh không phải là cùng tồn tại. Hoắc trì Viễn, khi nào anh cảm thấy em quan trọng hơn Tưởng Y Nhiên thì hẵng đến tìm em.” Tề Mẫn Mẫn cứng rắn đẩy Hoắc trì Viễn ra, xoay người ra đường lớn, chặn một chiếc taxi rồi nhảy vào.
Lúc Hoắc trì Viễn đuổi theo thì chiếc taxi đã chở Tề Mẫn Mẫn đi rồi.
Anh ảo não vung nắm tay.
Tề Mẫn Mẫn muốn trở thành người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng anh, là người mà anh yêu nhất.
Anh có làm được không?
Y Nhiên và Tề Mẫn Mẫn, rốt cuộc ở trong lòng anh ai quan trọng hơn?
Hoắc trì Viễn không ngừng tự hỏi chính mình.
Theo như lời anh nói, yêu Y Nhiên là thói quen của anh, vậy trong tiềm thức người anh yêu nhất vẫn là cô ấy.
Vậy Tề Mẫn Mẫn thì sao?
Chẳng lẽ anh yêu cô không đủ sâu?
Cho nên trong tiềm thức anh chưa bào giờ đặt Tề Mẫn Mẫn vào vị trí quan trọng nhất?
Y Nhiên đã chết năm năm rồi, Tề Mẫn Mẫn không cần phải tranh giành với cô ấy.
Anh không hề quên đi Y Nhiên, dù sao đó cũng là quá khứ của anh, là mối tình đầu sâu đậm của anh.
Nhưng không có nghĩa Tề Mẫn Mẫn không hề quan trọng. Cô là ánh mặt trời của anh, là niềm hạnh phúc của anh, là động lực của anh. Mỗi lần anh nhìn thấy vẻ mặt của cô khi tự mình tỉ mỉ lựa chọn lễ vật, anh cảm thấy phải tiêu bao nhiêu tiền cũng đáng. Anh muốn mang hết tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời đến cho cô.
Chẳng lẽ cô không cảm nhận được những gì anh dành cho hay sao?
Vì sao đột nhiên muốn vứt bỏ tình cảm này?
Hoắc trì Viễn bỗng nhận ra sự thay đổi đột ngột này của Tề Mẫn Mẫn.
Tối hôm qua khi anh rời khỏi nhà họ Tề, Tề Mẫn Mẫn đối với anh vẫn tràn ngập lưu luyến, vì sao chỉ sau một đêm đã bất ngờ thay đổi?
Hoắc trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn vẫn kiên tri muốn chia tay sao?” Ưng Mẫn không biết đã xuất hiện sau lưng Hoắc trì Viễn từ khi nào, quan tâm hỏi.
Hoắc trì Viễn thống khổ vò đầu:”Anh không hiểu tại sao cô ấy lại như vậy, vì sao đột nhiên lại muốn chia tay?”
“Có khi nào là vì bà Tưởng? Bởi vì anh bị thương?”
Nghe nghi vấn của Ưng Mẫn, Hoắc trì Viễn nhíu mày.
Chẳng lẽ cô không muốn anh bị thương? Không muốn anh bị khó xử giữa cô và bác gái?
Nếu thật sự là như vậy, cô đúng là đồ ngốc!