“Đó là hình dung của em đi?” Tề Mẫn Mẫn che miệng bướng bỉnh cười nói,“Trong mắt chị Hoắc trì Viễn lúc nào cũng chân thật sinh động như vậy.”
“Hừ! Ai cũng biết hai người là vợ chồng rồi.” Hoắc Tương chán nản lắc đầu.
“Tiểu Tương, anh trai cùng chị dâu con vừa mới về, con cũng đừng ở đây chơi đùa nữa, mau đi làm việc chính đi!” Bà nội Hoắc ngồi ở trên xe lăn, đầy uy nghiêm ra lệnh.
“Vâng!” Hoắc Tương lập tức gật đầu, “Chị dâu nhỏ, chúng ta bây giờ liền đi đến tiệm chụp ảnh cưới.”
“Đi đường cẩn thận một chút!” Hoắc trì Viễn lo lắng dặn dò Tề Mẫn Mẫn. Nếu không phải hôm nay anh buộc phải đi thăm dì Tưởng, anh nhất định sẽ cùng Tề Mẫn Mẫn đi thử áo cưới.
“Anh, anh yên tâm giao chị dâu nhỏ cho em. Em đảm bảo chị ấy sẽ không thiếu một sợi tóc.” Hoắc Tương giơ tay lên thề, nói.
Hoắc trì Viễn xoa tóc của em gái, cười nói: “Đi đi! Lúc về anh sẽ đến đón.”
Hoắc trì Viễn cũng không lái xe, mà đi bộ từ nhà đến, qua hai ngã tư là đến Tưởng Trạch.
Bảo vệ thấy anh thì lập tức mở cửa.
Hoắc trì Viễn đi vào biệt thự, đột nhiên có cảm giác không đúng lấm.
Anh đi vào trong, nhìn xung quanh rốt cuộc cũng biết chỗ nào không thích hợp.
Một vườn hoa hoang vắng, lúc trước đã mọc đầy cỏ dại, giờ đây đã được cắt tỉa sạch sẽ. Không còn thấy cỏ dại, cây sồi xanh cũng được cắt tỉa cành.
Có ai đến quét dọn vườn hoa sao?
Khi thấy bác sĩ Vương, anh mới tò mò hỏi han.
“Nhìn cả vườn hoa đầy cỏ dại quá ảm đạm cho nên tôi mới tìm người sửa sang lại một chút!” Bác sĩ Vương nhớ lại Tề Mẫn Mẫn đã dặn dò, mới nhẹ nhàng trả lời.
“Cảm ơn ông!” Hoắc trì Viễn lạnh nhạt nói với bác sĩ Vương, “Tình trạng của bác gái thế nào rồi?”
“Gần đây đã ổn định hơn nhiều! Nhưng thỉnh thoảng vẫn hơi thất thường!” Bác sĩ Vương cẩn thận nói tình trạng của bà Tưởng cho Hoắc trì Viễn nghe.
“Tôi đi thăm bác ấy!” Hoắc trì Viễn tạm biệt bác sĩ Vương, đi lên lầu.
Khi anh nhìn thấy một người phụ nữ búi tóc sau gáy thì hơi thất thần một chút.
Nhìn thấy dáng vẻ này, bệnh của bác Tưởng chắc đã tốt hơn rất nhiều rồi, đã quan tâm tới cách ăn mặc của mình hơn, không để đầu tóc rối bù nữa!
“Con giấu Tiểu Nhiên của ta ở đâu?” Bà Tưởng ngẩng đầu, vừa thấy người đến là Hoắc trì Viễn thì bổ nhào qua, mất bình tĩnh hỏi: “Nói cho ta biết đi!”
Nghe bác gái nhắc tới Tưởng Y Nhiên, trái tim Hoắc trì Viễn đau đớn giống như bị kim châm.
Tưởng Y Nhiên đã chết hơn năm năm vậy mà bác gái vẫn nhớ thương không thể quên cô ấy.
“Bác gái, chúng ta ra ngoài một chút đi!” Hoắc trì Viễn đỡ cánh tay của bà Tưởng, quan tâm nói.
“Không thấy Tiểu Nhiên đâu cả! Ta đi tìm khắp nơi cũng không tìm thấy nó!” Bà Tưởng lo lắng nói, “Viễn Viễn, con giúp ta tìm Tiểu Nhiên đi!”
“Bác gái, bác nhận ra con sao?” Hoắc trì Viễn kinh ngạc hỏi lại.
Năm năm rồi, bà Tưởng chưa bao giờ minh mẫn nói ra tên anh như vậy.
“Con là Tiểu Viễn! Sao vậy? Bác không nên nhận ra con sao?” Bà Tưởng nghi ngờ nhìn Hoắc trì Viễn.
“Nên chứ! Nên chứ!” Hoắc trì Viễn kích động gật đầu.
“Tại sao Tiểu Nhiên không đến cùng với con?” Bà Tưởng bồn chồn hỏi.