Nghe thấy lời Hoắc trì Viễn nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn vọt một cái liền đỏ ửng: “Em thực sự yêu anh, cũng không phải là vì…”
Hoắc trì Viễn cười cúi đầu, che lại đôi môi Tề Mẫn Mẫn.Nụ hôn bây giờ cực kỳ ôn nhu, không mang theo một chút tình dục nào cả. Giống như Tề Mẫn Mẫn là một khối tơ lụa mềm nhất, mà anh thì giống như một chiếc bút lông sói, nhẹ nhàng miêu tả bên trên, thật cẩn thận chỉ sợ sẽ lỡ tay vẽ sai một chi tiết.
Nụ hôn đột nhiên dừng lại, Hoắc trì Viễn thở hổn hển đứng lên: “Nha đầu, ngủ đi! Anh trông cho em!”
Tề Mẫn Mẫn khẽ gật đầu, cũng không đuổi Hoắc trì Viễn đi nữa.
Hai người ôm nhau ngủ.
Ngoài cửa, Tề Bằng Trình lặng lẽ đóng cửa phòng bệnh lại, lui ra ngoài.
“Sao vậy? Vì sao lại không vào nữa?” Dương Nguyệt Quyên bồn chồn muốn từ cửa sổ nhòm vào. Sau khi nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn rúc ở trong lòng Hoắc trì Viễn, vẻ mặt bà ta liền trở nên hèn mọn: “Tôi còn tưởng bệnh nghiêm trọng lắm, thì ra là nhân cơ hội tìm tình nhân.”
“Tình nhân?” Tề Lạc tò mò chớp mắt.
“Bọn họ là vợ chồng! Nói chuyện cũng phải có đức một chút!” Tề Bằng Trình không vui kéo cánh tay Dương Nguyệt Quyên đi về phía thang máy.
“Vợ chồng?” Dương Nguyệt Quyên cất giọng mỉa mai cười lạnh, “Đều bị người ta ruồng bỏ, lại còn là vợ chồng sao?”
“Mẹ, anh rể ở trong phòng bệnh cùng chị sao?” Tề Lạc kêu lên.
“Không đúng! Gặp lại trong phòng nhất định phải chào là Hoắc tổng.” Dương Nguyệt Quyên giằng ra khỏi tay Tề Bằng Trình, ngạo mạn lắc mông đi vào thang máy.
Buổi sáng hơn năm giờ, Tề Mẫn Mẫn liền được y tá đánh thức. Cô mở to mắt, mê hoặc nhìn đối phương.
“Rút máu.” Y tá bình tĩnh nói, giống như không thấy người đàn ông đang nằm bên cạnh ôm chặt lấy cô: “12 giờ sau không được ăn gì ngoài việc uống nước chứ?”
“Không.” Tề Mẫn Mẫn lắc đầu. Cô vươn một cánh tay ra, xoay mặt nhanh chóng nhắm mắt lại.
“Không cần khẩn trương như thế, không đau.” Y tá nhìn thấy dáng vẻ của Tề Mẫn Mẫn, buồn cười an ủi.
“Không khẩn trương! Một chút cũng không khẩn truowng1” Tề Mẫn Mẫn xấu hổ cười phủ nhận. Cô gái mười tám tuổi, vậy mà sợ hãi ghim kim, sẽ là truyện cười. Nhưng cô thật sự sợ hãi.
Y tá bóp chặt chỗ thịt mềm xung quanh, ở chỗ nách dùng lực vỗ vài cái: “Ven nhỏ quas1”
“Hôm qua em ở phòng khám bệnh cũng mất một lúc lâu mới tìm được.” Tề Mẫn Mẫn nhếch miệng. y tá ở phòng khám bệnh nói liền không thấy được giống như ven của cô rất nhỏ, ẩn dưới da như không có. Ngày hôm qua cô đã trúng vài phát nhầm, ngẫm lại đã thấy đau.
“Đau thì khóc đi?” Y tá cười cầm lấy kim, vừa trêu cô vừa cầm kim đâm xuống.
“A!” Tề Mẫn Mẫn sợ tới mức hét lên một tiếng. y tá này sao không nhắc cô một chút để cô chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Đột nhiên Hoắc trì Viễn ngồi dậy, mở to mắt, vẻ mặt đề phòng hỏi han: “Làm sao thế?”
“Rút máu!” Y tá bình tĩnh trả lời.
Hoắc trì Viễn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại của Tề Mẫn Mẫn, lập tức nắm chặt cánh tay của cô: “Không sao, về sau không đau nữa.”
“Thật ra… cũng không đau… chỉ là tác dụng tâm lý…” Tề Mẫn Mẫn xấu hổ nhìn thoáng qua y tá.