Hai người triền miên cùng một chỗ.
Giờ phút này, không có Tưởng Y Nhiên, không có thù, không có hận, chỉ có hai người muốn tìm sự ấm áp ở nhau.
Thật lâu sau Hoắc Trì Viễn mới buông Tề Mẫn Mẫn ra, cụng vào trán cô, liều mạng thở dốc.
Tề Mẫn Mẫn khó chịu giãy dụa.
“Đừng nhúc nhích! Anh không muốn làm em bị thương!” Hoắc Trì Viễn cố định thân thể Tề Mẫn Mẫn, thanh âm thô cứng ra lệnh.
“Chú, không cần phải đối xử với em như vậy.” Tề Mẫn Mẫn ôm chặt thắt lưng Hoắc Trì Viễn, yếu đuối thỉnh cầu.”Em sẽ cảm thấy em thật bẩn thỉu.”
Sự tự tôn yếu ớt của cô trải qua sự tra tấn ô nhục mà không dậy nổi.
“Em không bẩn!” Hoắc Trì Viễn thô cứng nói.
Anh không muốn thừa nhận, cô thực sự mê người.
Anh cũng không muốn thừa nhận, anh đã sớm bị thân thể của cô chinh phục.
Y Nhiên chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh.
Anh mâu thuẫn ôm Tề Mẫn Mẫn, bá đạo giam cô trong lòng.
“Em sợ mối quan hệ của chúng ta sẽ giống như khách và kĩ nữ. Chú, nếu anh hận em, thì hãy dùng cách khác để trừng phạt em.” Tề Mẫn Mẫn trong lòng xót xa nói. Đêm nay, cô đã ý thức được sự lạnh nhạt và chuyện tình ái của Hoắc Trì Viễn. Cô thực sự bị tổn thương, không muốn trải qua sự đau đớn như vậy nữa. Thêm một lần nữa chắc cô sẽ chết mất. Cho dù thân thể còn sống, linh hồn cũng sẽ chết. Tôn nghiêm của cô không thể chịu đựng sự vũ nhục như vậy nữa.
Hoắc Trì Viễn không nói gì, chỉ xoay người ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, bàn tay to vỗ về lưng của cô.
Anh biết mình đã làm tổn thương cô rất sâu.
Nhưng anh lại không thể nói lời xin lỗi.
Gương mặt tươi cười của Y Nhiên không ngừng hiện lên trước mắt anh, hận thù kia giống như ngọc lửa thiêu đốt trong lồng ngực.
Anh không biết mình muốn đối mặt với cô như thế nào.
Nếu yêu, thì hận thù kia phải làm sao bây giờ?
Nếu hận, sự yêu thích đối với cô phải đặt vào đâu?
Tề Mẫn Mẫn áp mặt vào lồng ngực anh, tâm dần dần bình tĩnh, an tâm nhắm mắt lại.
Chỉ cần không đem cô ra làm chỗ để phát tiếp, cô sẽ cố gắng tha thứ.
Hai người ôm nhau, cả đêm không thay đổi tư thế.
Sáng ngày thứ hai, Hoắc Trì Viễn mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn kiều diễm của Tề Mẫn Mẫn, anh xoay người đặt cô nằm dưới thân mình, khống chế mình không được hôn.
Tề Mẫn Mẫn mơ mơ màng màng tỉnh lại, không kìm lại được tiếng thở dài. Trí nhớ về đêm qua đột nhiên trở lại trong đầu cô, cô sợ hãi run run, muốn lùi bước.
“Đừng sợ, anh sẽ làm rất nhẹ.” Hoắc Trì Viễn thanh âm khàn khàn truyền vào tai Tề Mẫn Mẫn, trấn an được Tề Mẫn Mẫn đang căng thẳng.
Cô cứng ngắc nằm ở đó, bị động đón nhận sự yêu thương của Hoắc Trì Viễn.
….
“Đáng chết!” Hoắc Trì Viễn đột nhiên bất mãn gầm nhẹ.
Tề Mẫn Mẫn nghĩ Hoắc Trì Viễn lại tức giân, hoảng hốt mở to mắt.
Cô có chút sợ sự hỉ nộ không lường trước được của anh.