”Anh Ninh Hạo không phải spare tire> của bất kỳ người nào cả, em chỉ là thật lòng thích anh ấy. Anh ấy cũng hiểu được ý tứ của em.” Tề Lạc khiêu khích nhìn Tề Mẫn Mẫn, một bộ dáng“Tôi thích tôi liền trêu chọc anh ấy, cô quản được sao“.
Tề Bằng Trình không vui ho khan một tiếng.
Bà nội Hoắc cắt ngang hai người, cười nói.”Ông thông gia, nhà ông cũng thực có phúc.”
Đề tài thành công được chuyển dời đến trên người Tề Bằng Trình.
”Nhà có một cô con gái, đó là điều hạnh phúc.” Tề Bằng Trình ôm lấy bả vai Tề Mẫn Mẫn, thỏa mãn cười nói làm khuôn mặt ông như trở nên phúc hậu hơn.
Cái gì mà kêu nhà có một cô con gái, đó là hạnh phúc?
Ý tứ của ông là con nhỏ Tề Mẫn Mẫn kia là phúc khí của ông, trong lòng ông chỉ có một mình Tề Mẫn Mẫn là con gái?
Dương Nguyệt Quyên vô cùng bất mãn với câu nói của Tề Bằng Trình, lập tức nói với theo một câu: “Huống chi nhà chúng ta còn có hai cô con gái?”
Tề Bằng Trình cũng không có đáp lại Dương Nguyệt Quyên, chỉ là sủng nịch cúi đầu nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Tề Lạc nhìn thấy khuôn mặt sáng lạn tươi cười của Tề Mẫn Mẫn, ghen tị trong lòng khiến cho mười ngón tay cô ta đều vặn vẹo.
Về mặt huyết thống mà nói, cô ta chỉ ít hơn Tề Mẫn Mẫn một cái nhiễm sắc thể, làm sao có thể kém đến như vậy? Mọi yêu thương chiều chuộng đều giành cho Tề Mẫn Mẫn, còn cô ta nhận được chỉ là lạnh nhạt cùng khinh thường.
”Đúng vậy! Là may mắn gấp bội.” Bà nội Hoắc thông minh phá cục diện bế tắc.
Hoắc trì Viễn nhìn thoáng qua Tề Lạc, lạnh lùng nhếch khóe môi. Anh đã nhìn ra ở Tề Lạc tâm cơ thâm trầm khiến cho người ta chán ghét. Thật không biết hai mẹ con Dương Nguyệt Quyên đây là thật thông minh hay là quá ngu dốt nữa.
Tề Mẫn Mẫn mệt mỏi ngáp một cái, dựa sát Tề Bằng Trình nói: “Ba, con gả cho người khác rồi, ba ở nhà phải tự mình chăm sóc bản thân nha.”
Tề Bằng Trình cảm động gật đầu. Con gái cũng đã biết quan tâm đến ông, thật sự là trưởng thành rồi.
Lúc chia tay, Tề Mẫn Mẫn lưu luyến không rời ôm lấy thắt lưng Tề Bằng Trình, ánh mặt bắt đầu phiếm hồng.
Đã từng, cha con bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, có thể sau này khi cô về với Hoắc trì Viễn, cha sẽ rất cô đơn.
Hoắc trì Viễn đứng phía sau Tề Mẫn Mẫn, nhìn cha con họ ôm nhau, cảm nhận được tình cảm nồng đậm của Tề Mẫn Mẫn đối với Tề Bằng Trình.
Đã biết hết thảy sự thật, anh có chút tôn kính đối với Tề Bằng Trình.
Một người tự mình gánh vác hết tội nghiệt, chỉ vì bảo vệ con gải bảo bối, tình thương của cha như vậy thật vĩ đại. cho nên anh có thể tha thứ cho kiêu ngạo lúc trước của Tề Bằng Trình.
Chính là, tha thứ Tề Bằng Trình, tha thứ cho Tề Mẫn Mẫn, cũng đồng nghĩa với thẹn với Y Nhiên.
Anh nắm chặt tay, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Anh không muốn thương tổn Tề Mẫn Mẫn, chỉ có thể ruồng bỏ tình yêu của Y Nhiên.
Y Nhiên, thật xin lỗi!
Hoắc trì Viễn nói xin lỗi với Y Nhiên ở trong lòng.
Muốn cưng chiều Tề Mẫn Mẫn, chính là lựa chọn sau cùng của anh sau khi thống khổ giãy dụa.