Hay anh không thích động vật nhỏ?
“Sao em lại nói thế?” Hoắc Trì Viễn bình tĩnh hỏi lại.
“Anh không sợ chó thì tại sao không cho em ôm nó?” Tề Mẫn Mẫn rất yêu giống chó Maltese, khẽ cười hỏi.”Anh xem nó có đáng yêu không? Lông trắng thật dài!”
“Có thể ôm nó, trở về tự tắm rửa đi!” Hoắc Trì Viễn dừng bước, xoay người nhìn thoáng qua con chó nhỏ bên đường.
“Ok, em cam đoan đến móng tay cũng kỳ cọ thật kỹ.” Tề Mẫn Mẫn giơ hai tay nhỏ bé, cười hưng phấn nói.
Nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn tươi cười, Hoắc Trì Viễn mặt luôn nghiêm nghị cũng xuất hiện ý cười.
Tề Mẫn Mẫn ôm lấy con chó nhỏ, hôn mạnh một cái, tay không ngừng xoa bộ lông dài trắng tinh của nói: “Maltese thật xinh đẹp! Chú, anh nhìn nó có thông minh không này!”
Lúc Tề Mẫn Mẫn giơ con chó nhỏ trước mặt Hoắc Trì Viễn, anh lập tức nhíu mày lùi ra sau. Tề Mẫn Mẫn bị phản ứng của anh làm cho bật cười:”Chú, nó sẽ không cắn anh đâu, anh sợ cái gì chứ?”
“Không sợ!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng phun ra hai chữ.
“Vậy anh trốn làm gì?” Tề Mẫn Mẫn càng bế chó nhỏ đến sát vào Hoắc Trì Viễn.
“Bẩn!” Hoắc Trì Viễn cau mày, chỉ nói một câu.”Em có biết trên người nó có bao nhiêu vi khuẩn không?”
“Chú, anh bị nghiện sạch sao? Đây có phải là bệnh mà bác sĩ nào cũng mắc phải không?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn Hoắc Trì Viễn.
Cô biết có một số bác sĩ trong mắt lúc nào cũng có một đống vi khuẩn, bỏ nghề rồi nhìn đâu cũng không thấy sạch sẽ. Trước kia không biết Hoắc Trì Viễn cũng có bệnh nghiện sạch đó!
“Trước đây Y Nhiên cũng nuôi một con mèo nhỏ, mỗi ngày đều ngủ với nó, sau đó bị bệnh nấm da, mất rất nhiều thời gian mới chữa khỏi được.” Hoắc Trì Viễn nhíu mi nói.
“Ồ.” Tề Mẫn Mẫn thả chó con đi, tâm tình buồn bực cắn môi. Hóa ra bệnh nghiện sạch chả liên quan gì đến nghề bác sĩ, hoàn toàn là do bệnh của Y Nhiên.
“Về chưa?” Hoắc Trì Viễn nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn thả chó con đi, liền quan tâm hỏi.
Tề Mẫn Mẫn vỗ vỗ tay, liền đi cùng Hoắc Trì Viễn về khách sạn.
Hoắc Trì Viễn giữ chặt cô lại, động tác quen thuộc muốn cõng cô lên.
“Người em bẩn lắm.” Tề Mẫn Mẫn giãy dụa muốn thoát ra.
“Ôm chặt anh!” Hoắc Trì Viễn ra lệnh tràn ngập uy nghiêm nói.
Tề Mẫn Mẫn nhìn góc nghiêng của Hoắc Trì Viễn, tưởng anh tức giận. Cô căng thẳng giữ chặt hai tay không hề ôm cổ anh.
“Anh không chê em bẩn.” Hoắc Trì Viễn quay đầu lại, thanh âm thô cứng nói.”Ôm chặt anh!”
“Trên tay em có rất nhiều vi khuẩn.” Tề Mẫn Mẫn không được tự nhiên nói. Anh nói vậy không phải là không muốn làm cô tổn thương đấy chứ? Cô bế chó con lâu như vậy, anh mắc bệnh nghiện sạch sao lại không chê cô bẩn? Nếu cô ôm anh bằng hai bàn tay bẩn thỉu này, anh nhất định sẽ rất khó chịu.
“Trở về tắm thật sạch!” Hoắc Trì Viễn cắn cắn môi Tề Mẫn Mẫn nói “Anh giúp em.”
Tề Mẫn Mẫn cắn môi, kinh ngạc nhìn Hoắc Trì Viễn:”Tự em cũng có thể…”
“Tại em truyền vi khuẩn cho anh!” Hoắc Trì Viễn nhìn lướt qua cánh môi Tề Mẫn Mẫn, mị hoặc nói.
“Nếu như là Tưởng Y Nhiên, anh cũng sẽ không ngại cô ấy bẩn chứ?” Tề Mẫn Mẫn rất để ý hỏi. Nhìn vẻ mặt của anh thật đáng ghét cô cũng có thể thông cảm. Ở trong lòng anh, cô và Tưởng Y Nhiễn không hề có chung một vị trí.
“Anh sẽ cọ sạch sẽ móng tay của cô ấy.” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền cõng Tề Mẫn Mẫn đi về khách sạn.