Bình thường cô cũng không như thế đâu.
Vương Giai Tuệ để quần áo lên giường, rồi lấy sách đi học.
“Mình giúp bạn!” Không biết từ lúc nào Ninh Hạo đã xuất hiện phía sau cô, chủ động giúp cô bê chồng sách.
“Cảm ơn!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt nói cảm ơn. Cô thấy trên sách tiếng anh vẫn còn vết nước miếng của mình, chắc Ninh Hạo cũng nhìn thấy nha?
Hôm nay thật sự quá mất mặt rồi!
Ninh Hạo đeo túi sách lên lưng, sau đó đẩy Vương Giai Tuệ ra khỏi phòng ngủ.
Ngồi trên ghế sô pha, Ninh Hạo giúp Vương Giai Tuệ lấy sách giáo khoa, đặt trước mặt cô: “Hôm nay môn Anh, Vật Lý, Hóa Học đều có kiến thức mới, mình sẽ giảng qua cho bạn!”
Vương Giai Tuệ cố gắng kiềm chế nhịp tim của mình, mở sách giáo khoa, bắt đầu nghe Ninh Hạo giảng bài.
Lúc Lý Á Lệ về thấy Ninh Hạo, thất thần một chút: “Giai Tuệ, con có bạn đến chơi sao không gọi điện báo cho mẹ để mẹ mua thêm ít đồ ăn!”
“Bác gái!” Ninh Hạo đứng dậy, lễ phép cúi đầu chào Lý Á Lệ, “Con đến phụ đạo cho Giai Tuệ một chút ạ!”
“Giai Tuệ nhà bác dốt khiến con phải lo lắng rồi!” Lý Á Lệ vội vàng nói lời cảm ơn.
“Mẹ, Ninh Hạo mua ít đồ ăn rồi ạ. Tối nay mẹ không cần thổi cơm!” Vương Giai Tuệ cười nói.
“Còn mua đồ ăn sao? Vậy là mẹ có lộc ăn rồi!” Lý Á Lệ thấy mấy túi đồ ăn sẵn, cười nói.
Vương Giai Tuệ buông bút ra, cười hỏi ý Ninh Hạo: “Bạn có muốn ăn rồi học tiếp không?”
“Cũng được!” Ninh Hạo đứng dậy, hỏi Vương Giai Tuệ: “Nhà vệ sinh ở đâu?”
“Ở kia!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt chỉ cánh cửa hơi cũ.
Phòng trọ của hai mẹ con cô cực kỳ đơn sơ. Một người có gia cảnh giàu có như Ninh Hạo có thể thích ứng được hay không?
Lý Á Lệ bê một đống bát đĩa từ phòng bếp ra, tò mò nhìn Ninh Hạo. Nếu không lầm thì hôm qua bà đã gặp cậu bé này ở bệnh viện rồi.
Trên người cậu bé này có có một loại quý khí không cùng tầng lớp với bà. Hi vọng Giai Tuệ không mơ mộng. Những người nhà nghèo như hai mẹ con bà thì sao có thể với cao đến những người giàu có chứ!
Cả đêm, Ninh Hạo cùng Giai Tuệ đều không có làm qua hành động gì quá mức thân mật, tất cả đều là lễ phép, xa cách, chỉ chuyên chú giảng bài cho Giai Tuệ.
Lý Á Lệ rốt cục đặt xuống lo lắng trong lòng.
Sau khi tiễn Ninh Hạo ra về, bà đi tới trước mặt Giai Tuệ quan tâm hỏi: “ Giai Tuệ, có phải con thích Ninh Hạo không?”
Vương Giai Tuệ sửng sốt một phen, hoảng hốt kêu lên: “Không có.”
Lý Á Lệ thở dài: “Không có thì tốt.Mẹ xem Ninh Hạo này không phú cũng quý, chúng ta trèo cao không nổi. Chim sẻ biến Phượng Hoàng chỉ xuất hiện trong chuyện cổ tích mà thôi.”
“Con hiểu, mẹ.” Vương Giai Tuệ cụp mi, cảm xúc có chút đi xuống, chỉ trong chốc lát vẻ mặt lại sáng lạn.”Con chưa từng có giấc mộng muốn chim sẻ hóa Phượng Hoàng.”
Lý Á Lệ đau lòng ôm con gái: “Đừng trách mẹ, là xã hội này quá thực tế. Chúng ta trừ bỏ hai bàn tay trắng, cái gì cũng đều không có.”
“Mẹ, con thực sự chưa từng nghĩ tới sẽ cùng Ninh Hạo như thế nào cả. Người cậu ấy yêu nhất cũng là bạn tốt nhất của con.” Vương Giai Tuệ cười nói.