“Anh, quà của em đâu!” Hoắc Tương nhảy đến trước mặt Hoắc Trì Viễn vươn tay ra.
“Không quên. Mỗi người một phần.” Hoắc Trì Viễn cười nói. Anh đi vào phòng khách, đặt túi du lịch lên bàn, kéo khóa ra, lấy ra vài cái hộp, đưa cho bà nội Cố: “Bà nội, đây là cho bà, dầu cá hồi và hạt giống nho tinh túy nhất.”
“Bà có quà sao?” Bà nội Hoắc vui vẻ tiếp nhận hộp quà, mắt cong lên cười.
“Sao có thể thiếu bà được ạ.” Hoắc Trì Viễn cười nói.
Ánh mặt đạm mạc của Chu Cầm cũng hiện lên ý cười: “Coi như có lòng hiếu thảo, biết bà nội hiểu rõ con nhất.”
Tề Mẫn Mẫn ngồi bện cạnh bà nội Hoắc nhìn Hoắc Trì Viễn từ khi bước vào nhà không thèm nhìn mình liếc mắt một cái. Anh đối với người khác đầy ý cười ấm áp, còn với cô chỉ là sự lạnh lùng.
Hẳn anh rất hận cô?
“Anh, Patek Philippe của em!” Hoắc Tương không đợi được nữa chạy đến bên người Hoắc Trì Viễn.
“Tránh ra!” Hoắc Nhiên đặt mông xuống đẩy Hoắc Tương sang một bên, sau đó cười đùa nói,”Anh, quà đâu?”
“Hai người đều tránh sang một bên đi! Anh còn chưa tặng quà cho mẹ!” Hoắc Trì Viễn ra lệnh tràn ngập khí thế.
Anh lấy từ trong túi ra một đống quà, nói với Chu Cầm: “Đây là quà cho cha, cha thường xuyên đi xã giao, cái này bổ trợ cho gan. Còn sản phẩm dưỡng da này là cho me, nghe nói đắp lên mặt sẽ có công hiệu, có thể trong nháy mắt giúp mẹ trở về tuổi ba mươi.”
“Thần kỳ như vậy sao?” Hoắc Tương đã chạy tới, hưng phấn hỏi, “Có thể làm em trở lại tuổi mười sáu không?”
“Đây là con trai ngoan tặng cho mẹ. Đi mà tìm người đàn ông khác đi!” Chu Cầm lấy lại một đống quà, ôm lên lầu.
“Khuôn mặt này của em là cũng cần dưỡng da sao?” Hoắc Nhiên nhìn em gái trêu chọc.
“Em là sắc đẹp trời sinh.” Hoắc Tương kiêu hãnh cười nói.”Nhưng có ai mà không muốn trở lên đẹp hơn?”
“Ý anh là em có trang điểm đến thế nào cũng không có ai thèm nhìn đâu!” Hoắc Nhiên nói xong, lập tức nhanh trí chạy đi.
“Hoắc Nhiên!” Hoắc Tương chạy vòng quanh sô pha, đuổi đánh Hoắc Nhiên.
Hoắc Trì Viễn nhìn hai người kia đuổi nhau cũng không có ý định ngăn cản, liền lấy một cái hộp được gói ghém tinh xảo, lớn tiếng nói: “Hoắc Tương, Patek Philippe của em!”
Nghe được lời nói của Hoắc Trì Viễn, Hoắc Tương lập tức dừng lại, chạy tới ôm Hoắc Trì Viễn, thơm mạnh một cái: “Cảm ơn anh trai!”
Hoắc Trì Viễn lại lấy ra thêm một cái hộp đưa cho Hoắc Nhiên: “Của cậu đây!”
Hoắc Nhiên ngã xuống sô pha, đón lấy cái hộp thở hổn hển nhìn Hoắc Trì Viễn cười nói: “Anh, không cảm ơn nữa.”
“Đã hai mươi tám tuổi rồi, sao vẫn giống như trẻ con vậy?” Bà nội Hoắc cưng chiều cười nói.”Lại còn thích bắt chước theo anh trai.”
“Cháu muốn trở thành người như anh cháu, bà đi đâu mà tìm được người vui vẻ như cháu chứ?” Hoắc Nhiên không cho là đúng cười nói lại.
Nếu là bình thường, Tề Mẫn Mẫn sớm đã bị chọc cho cười, nhưng hôm nay cô vốn không cười nổi. Hoắc Trì Viễn vẫn như không nhìn thấy sự tồn tại của cô, hoàn toàn không.