Hoắc Trì Viễn nhéo nhéo mặt Tề Mẫn Mẫn cười nói: “Còn biết anh là người đàn ông của em?”
“Biết a!” Tề Mẫn Mẫn nhếch mũi chân, rất nhanh hôn lên trên môi của Hoắc Trì Viễn một cái, “Có thể xuống lầu sao?”
“Thật muốn đem em……” Hoắc Trì Viễn buồn bực mân nhanh môi mỏng.
“Không TT, không thể!” Tề Mẫn Mẫn cười xấu xa mở ra cửa phòng, nắm tay Hoắc Trì Viễn đi ra ngoài.
Dương Nguyệt Quyên một bên bón canh gà cho Tề Bằng Trình, một bên bất mãn quở trách ông:”Ông chuyện gì cũng muốn tự gánh vác, nay Hoắc Trì Viễn trả thù ông có gánh nổi không?”
“Cùng lắm thì phá sản.” Tề Bằng Trình nghiêm mặt trả lời.
“Phá sản? Nếu ông mà phá sản thì Tề Mẫn Mẫn có còn được Hoắc Trì Viễn cưng chiều nữa không, còn chúng ta sẽ sống bằng gì bây giờ? Ăn không khí sao?” Dương Nguyệt Quyên lời nói sắc bén hỏi.
“Những người dọn vệ sinh, bảo vệ một tháng cũng hai ba ngàn, không phải sống rất khá sao? Tôi vẫn còn đôi chân này, vẫn có thể nuôi sống được cả nhà!” Tề Bằng Trình trừng mắt liếc nhìn Dương Nguyệt Quyên một cái.
Tiếc Lạc vẫn ngồi ở một bên im lặng đọc sách nghe thấy, lập tức buông sách vở, ngồi bên người Tề Bằng Trình:”Cha, dù cha có như thế nào thì con đều yêu cha!”
“Thật sự là con gái ngoan của cha.” Tề Bằng Trình vui mừng khôn xiết vuốt tóc Tề Lạc. Đứa con gái này tuy không xinh đẹp bằng Tề Mẫn Mẫn, nhưng hồi nhỏ cũng rất ngoan ngoãn nghe lời.
“Tôi lấy ông chính là sẽ đồng cam cộng khổ với ông, nhưng nếu vì Tề Mẫn Mẫn đâm chết người mà để cho cả nhà ta liên luy, trong lòng tôi không thoải mái” Dương Nguyệt Quyên tủi thân nhìn Tề Bằng Trình.
“Tề Mẫn Mẫn là bảo bối duy nhất mà Nhã Lam để lại cho tôi.” Tề Bằng Trình nhìn Dương Nguyệt Quyên, trịnh trọng nói.
“Ông nói ông vẫn còn yêu Nhã Lam rất nhiều. Chuyện chúng ta để lại cho ông cảm giác tội ác.” Dương Nguyệt Quyên thập phần ghen tỵ. Năm đó mà tìm cách trèo lên giường của Tề Bằng Trình, ông ta còn tưởng đưa tiền ra sẽ xua đuổi được bà. Bà ghen tỵ với người vợ trước được ông yêu trọn vẹn, mà bà chỉ lấy được thân thể của ông. Cũng là con gái của ông ta, Tề Lạc hiếu thảo như vậy, Tề Bằng Trình cho đến bây giờ cũng không quan tâm con gái của ông có lạnh hay không, khát hay không. Năm trước ông đưa Tề Mẫn Mẫn đi Dubai chơi, ngay cả hỏi thăm Tề Lạc có muốn đi không cũng không có.
“Hôm nay bà sao vậy? Bà muốn thăm dò gì sao?” Tề Bằng Trình nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn.
“Tôi còn không phải là đau lòng vì ông sao, vì bảo vệ Tề Mẫn Mẫn, tâm huyết cả đời cũng chắp tay dâng lên cho người ta!” Dương Nguyệt Quyên nói xong, lòng chua xót rút khắn giấy, ấm ức chấm nước mắt.
Lúc Tề Mẫn Mẫn đi vào phòng bệnh, nghe được câu nói của Dương Nguyệt Quyên. Nước mắt dâng lên, tiến đến ôm cổ Tề Bằng Trình:”Cha, sao cha lại không nói cho con biết?”
“Nói cho con biết cái gì? Bệnh của cha không có nghiêm trọng.” Tề Bằng Trình muốn đẩy đề tài này đi. Nếu ông có thể làm được thì chắc chắn sẽ làm được, nhưng ông không muốn Tề Mẫn Mẫn phải áy náy. Ông ném một ánh mắt về phía Dương Nguyệt Quyên, làm bà đưa Tề Lạc ra ngoài.
Dương Nguyệt Quyên trầm mặc đưa con gái ra khỏi phòng bệnh, không cam lòng nhìn Tề Mẫn Mẫn liếc mắt một cái.
Khi Tề Bằng Trình có Tề Mẫn Mẫn ở bên, hai mẹ con bà sẽ biến thành vách tường hoa, chỉ có thể ở trên vách tường dõi theo bọn họ cha con tình thâm.
Bị đặt sang một bên là một cảm giác rất thống khổ.
Sau khi mẹ con Dương Nguyệt Quyên rời đi, Tề Mẫn Mẫn tựa vào ngực Tề Bằng Trình, thương tâm khóc thút thít:”Cha, con đã biết hết rồi. Là con đâm chết vợ chưa cưới của Hoắc Trì Viễn, con mới là hung thủ giết người, vì sao cha không giải thích với con?”
“Cha chỉ hi vọng con được hạnh phúc. Cục cưng bảo bối, con còn hận cha sao?” Tề Bằng Trình vỗ về mái tóc dài mềm mại của con gái, trong lòng có chút chua xót, nhưng trách nhiệm còn nhiều hơn. Ông nhất định phải bảo vệ Tề Mẫn Mẫn, không cho Hoắc Trì Viễn tức giận lây sang cô.