Cô đi đến bên người anh, lặng lẽ nắm lấy bàn tay của anh.
”Bé con.” Hoắc trì Viễn nhìn thấy người đến là cô, trong mắt lập tức trở nên dịu dàng.
”Chú cùng Hoắc trì Viễn nói vài câu. Bây giờ liền trả thằng bé lại cho cháu.” Tôn Kiên cười nói.
Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt: “Chú, con thay mặt cha cảm ơn chú.”
”Chú cũng không có làm cái gì. Đây đều là công việc bình thường chú phải làm thôi.” Tôn Kiên thoải mái cười rộ lên. Chỉ cần cháu dâu không hiểu lầm là được. Bằng không về sau gặp mặt cũng có chút xấu hổ.”
”Cháu sẽ giải thích cẩn thận cho ba hiểu, đây cũng là trách nhiệm mà chú phải làm.” Tề Mẫn Mẫn điềm đạm cười nói.
Cô trước kia thực sự đã từng nghe lí do thoái thác của Dương Nguyệt Quyên mà cho rằng Hoắc trì Viễn gây khó dễ bọn họ, còn chú thì cố ý gây khó xử cho tập đoàn Bằng Trình. Xem ra là cô đã hiểu lầm họ rồi. Cô sẽ giải thích cặn kẽ cho ba, sẽ không để Hoắc trì Viễn không làm chuyện gì mà phải chịu tiếng xấu thay người khác cả.
Tôn Kiên vỗ vỗ bả vai Hoắc trì Viễn, cười nói một câu: “Nhớ kỹ, nghe theo trái tim mình mách bảo.”
Hoắc trì Viễn gật gật đầu.
Cùng chú trò chuyện một hồi làm cho tâm tình anh trở lên thư thái hơn. Anh về sau sẽ cố gắng làm theo con tim mình. Khi biết chính cô là người gây ra tai họa đó, anh thật sự đã không biết phải đối xử với cô như thế nào, muốn hận cô, nhưng lại không nỡ hận, không nỡ thương tổn cô. Vì thế anh chỉ có thể lựa chọn trốn tránh. Nhưng trốn tránh căn bản là không có tác dụng, rồi cũng có một ngày anh sẽ phải trở về đối mặt với cô. Anh cho rằng anh thực sự hận cô, hận cô tại sao lại không chết đi, nhưng vừa nhìn thấy cô sinh bệnh, anh lại cảm thấy thống khổ, đau lòng.
Nếu đã không có cách nào hận, vậy thì để mặc con tim đi. Đi theo trái tim mình mách bảo. Nếu trái tim đã bảo anh yêu cô, vậy anh sẽ cố gắng quên đi mọi cừu hận trong lòng.
Tôn Kiên nói xong liền đi vào biệt thự, để lại Tề Mẫn Mẫn cùng Hoắc trì Viễn nắm tay nhau, yên lặng hưởng thụ khoảng không gian này.
Tề Mẫn Mẫn nắm lấy đôi bàn tay Hoắc trì Viễn, bướng bỉnh lắc lắc: “Hoắc trì Viễn, anh không muốn nói điều gì với em sao?”
”Nói cái gì?” Đôi mắt Hoắc trì Viễn hàm chứa ý cười khẽ nhếch đôi mày kiếm.
”Nói lời trong lòng a.” Tề Mẫn Mẫn nghiêng đầu, tràn ngập hi vọng nói.” Thì là những lời anh vừa mới nói với chú đó.”
Hoắc trì Viễn kéo Tề Mẫn Mẫn vào trong lòng, nhẹ nhàng ôm lấy cô, trán tựa vào trán cô cười nói: “Muốn nghe như thế nào?”
Anh đặt tay Tề Mẫn Mẫn lên ngực mình thật tâm nói: “Nơi này, đã từng vì người khác mà đập. Bây giờ trong nó còn chứa đựng thêm một bóng hình nữa. Người đó chính là em.”
”Dùng ba chữ để khái quát!” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ ra lệnh.
Cô rất muốn nghe anh nói câu “Anh yêu em”.
” Nghĩ muốn cưng chiều em!” Hoắc trì Viễn cuối cùng cũng không có nói ra ba chứ mà Tề Mẫn Mẫn hi vọng, nhưng năm chữ kia cũng đã đủ để làm cô cảm động rồi!!
Tề Lạc ngồi trên giường, dùng lực quảng ngã búp bê, lấy nó cho hả giận: “Đáng giận! Qúa đáng giận rồi!”
“Tức chết mình thì hữu dụng sao?” Dương Nguyệt Quyên đi tới, cao ngạo nhìn Tề Lạc.
Vốn dĩ kế hoạch của bà là một hòn đá ném hai con chim, tức hủy diệt thanh danh của Tề Mẫn Mẫn, có năng lực để cho Hoắc trì Viễn lại không thể kiêng nể gì mà đối phó với tập đoàn Bằng Trình nữa. Nhưng kết quả lại là đẩy mạnh Tề Mẫn Mẫn vào trong lòng Hoắc trì Viễn. Nhớ lại sắp cử hành hôn lễ, bà cùng giống như Tề Lạc, hận đến cắn răng. Nếu Hoắc trì Viễn có thể ở trên, hiện tại đã không có kết cục này cho Tề Mẫn Mẫn.