“Hoắc trì Viễn, tự em có thể thay.” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt nói.
Hoắc trì Viễn cười, mở cửa phòng thay đồ, đẩy Tề Mẫn Mẫn vào, sau đó cũng tự mình đi vào.
Cửa nhanh chóng bị đóng lại.
Tề Mẫn Mẫn cảm giác được một trận thay đổi, chính mình bị anh áp ở trên ván cửa, nụ hôn nhiệt liệt trút xuống.
“Hoắc trì Viễn!” Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng thấp giọng kháng nghị. Phòng thay quần áo và phòng nghỉ chỉ cách nhau một lớp ván cửa, Hoắc Tương và A May ở bên ngoài có thể nghe được.
“Anh không kiên nhẫn được đến tối rồi.” Hoắc trì Viễn nhẹ nâng Tề Mẫn Mẫn lên, nhiệt tình chiếm lấy môi của cô, người của cô…
Hoắc Tương nghe được trong phòng thay đồ truyền đến âm thanh ái muội, lập tức đỏ mặt. cô nhanh chóng túm lấy A May đi ra ngoài: “A May, giúp mình chọn lễ phục cho phù dâu.”
A May sáng tỏ nhìn thoáng qua cửa phòng thay đồ, cười rời khỏi cùng Hoắc Tương.
Sau một giờ, Tề Mẫn Mẫn ghé vào trên vai Hoắc trì Viễn, kịch liệt thở hổn hển: “Áo cưới hư mất rồi!”
“Vậy thì để cho nó hư hỏng triệt để luôn!” Hoắc trì Viễn bá đạo nói, sau đó đặt Tề Mẫn Mẫn lên ghế sofa, dùng lực xé nát áo cưới vốn đã không còn nguyên vẹn trên người cô.
Hoắc Tương chọn lễ phục xong, ngồi ở đại sảnh chờ Hoắc trì Viễn.
Nhanh đến lúc tám giờ, cô không đợi được anh và Tề Mẫn Mẫn, lại nhìn thấy người có khí chất giống như Gia Cát Lượng từ bên trong đi ra. Gia cát Lượng tao nhã gật đầu với cô một cái, liền đi khỏi cửa hàng áo cưới.
Hoắc Tương nghiêng đầu gảy xuống một sợi tóc rơi bên má, đột nhiên nhớ tới một hồi cuồng hoan trong quán bar ở thành phố B.
Ngày nào đó, cô thoát khỏi Gia Cát Lượng, cùng người ta thật sự nhảy H, cũng uống rất nhiều rượt. trong lúc lung lay vừa rời khoảng quán bar, Gia Cát Lượng lại lái xe đến trước mặt cô, thanh âm tao nhã mang theo uy hiếp nói: “Lên xe! Tôi đưa em về!”
“Hóa ra con rùa biển còn kiêm luôn cả dịch vụ ‘xe chuyên dụng”. Cô dựa vào cửa kính xe, say khướt nói.
“Tôi chỉ tiện đường chở cô thôi.” “Gia Cát Lượng” nhướng mi một cách rất không thoải mái.
“Không cần để tâm. Tôi đây có danh hiệu ‘ngàn chén không say’, chút rượu đó đã là gì chứ.” Cô quăng cái túi trong tay ra sau vai, thất tha thất thểu đi trên đường lớn.
“Gia Cát Lượng” dường như có chút tức giận, xuống xe khiêng cô lên, bá đạo ném vào trong chiếc Mercedes-Benz của anh.
Cô bị rơi xuống có chút choáng váng, còn chưa kịp phản ứng thì chiếc xe đã được khởi động.
Cô nhớ rõ vẻ mặt đề phòng lúc đó của mình, miệng không ngừng quát tháo, cảnh cáo đối phương nếu dám có ác ý với cô, cô sẽ làm cho hắn táng gia bại sản.
“Gia Cát Lượng” không thèm để ý đến cô, trực tiếp lái xe đến một khách sạn yên tĩnh, sau đó bế cô xuống xe.
Lúc cô nghĩ anh thật sự có mưu đồ gây rối thì anh anh chỉ mở cửa phòng, đặt cô nằm bên trong, rồi cầm lấy chìa khóa xe rời đi.
Sáng sớm hôm sau khi rời giường, thoát khỏi nơi đó, cô trở lại khách sạn mình đang ở tạm.
Cô vốn nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, ai ngờ mới rửa mặt chải đầu xong đang định đi đến buổi ra mắt sách mới thì lại gặp lại anh tại sảnh lớn dưới lầu. Ngày đó anh không hề tao nhãn, tràn ngập uy nghiêm dắt theo mấy tên mặc âu phục màu đen đi về phía thang máy.
Vì không muốn chạm mặt anh, cô nhanh chân trốn vào đằng sâu một cái cột. Chờ thang máy khép lại, cô mới đi ra từ chỗ tối.