“Anh nói có lý!” Hoắc trì Viễn bị lời nói của Tề Mẫn Mẫn làm cho cười. Dùng sức cắn môi cô một chút.”Hệ tiêu hóa của anh rất khỏe, ngày nào cũng ăn thịt cũng không sao chứ.”
“Nhưng em sợ.” Tề Mẫn Mẫn chớp đôi mắt to xinh đẹp, điềm đạm đáng yêu nói:”Thả em xuống đi, tất cả mọi người đang nhìn đấy!”
Hoắc trì Viễn lấy áo choàng bao quanh vai Tề Mẫn Mẫn cười nói:”Em nợ anh!”
Ngay lúc Tề Mẫn Mẫn trượt xuống khỏi lưng Hoắc trì Viễn, Lynda nắm tay Trịnh Húc đi tới.
“Vợ chồng Hoắc tổng đúng là phu thê tình thâm.” Lynda không khỏi hâm mộ nói.
Tề Mẫn Mẫn dựa vào đầu vai Hoắc trì Viễn khẽ cười nói:”Cô Lynda cũng có thể. Mau lấy chồng đi.”
Lynda khí chất tràn ngập phong tình cuốn lấy một lọn tóc xoăn, nhìn Trịnh Húc liếc mắt một cái, quyến rũ cười nói:”Cố phu nhân không cần quan tâm. Người muốn kết hôn với tôi có rất nhiều.”
“Tôi có thể đăng ký không?” Trịnh Húc sâu xa nhìn Lynda, bình tĩnh hỏi.”Xếp hàng sau đi!” Lynda bưng ly rượu đỏ lên, nhẹ nhàng lắc ly rượu, xuyên qua chất lỏng màu đỏ đẹp đẽ kia nhìn Trịnh Húc.
“Lynda, trợ lý Trịnh là người đàn ông đẹp trai như vậy mà chị vẫn bắt anh ấy xếp hàng sao? Chen ngang đi, để anh ấy là ứng cử viên đầu tiên!” Tề Mẫn Mẫn ân cần nói giúp Trịnh Húc vài lời. Nhìn thấy Lynda và Trịnh Húc xong, cô không còn cảm thấy chán ghét Lynda nữa. Cô cảm thấy Lynda và Trịnh Húc đứng bên cạnh nhau thật sự là tuyệt phối. Một người xinh đẹp một người lạnh lùng giống như sự kết hợp giữa băng lạnh và lửa nóng, thật sự hấp dẫn người khác.
“Em đã sợ chị cướp đoạt Hoắc tổng như vậy sao?” Lynda bị Tề Mẫn Mẫn chọc cười.
“Sợ chứ! Chị xinh đpẹ như vậy! Ai cũng sợ nha!” Tề Mẫn Mẫn le lưỡi cười, khoa trương nói. “Trợ lý Trịnh, anh mau chóng thu thập yêu nghiệt này đi! Để em được ngủ ngon nha!”
“Được!” Trịnh Húc hờ hững trả lời.
“Tôi nói là muốn gả cho anh sao?” Lynda quyến rũ liếc mắt nhìn Trịnh Húc một cái.
“Anh sẽ cố gắng!” Trịnh Húc nắm chặt tay Lynda, ánh mắt cực kỳ kiên định.
“Trợ lý Trịnh, cố lên! Nếu yêu thì hãy nói ra!” Tề Mẫn Mẫn nắm tay cổ vũ Trịnh Húc, nghịch ngợm cười với anh ấy.
“Nhóc con, chúng ta khiêu vũ!” Hoắc trì Viễn ôm eo Tề Mẫn Mẫn, trầm giọng nói.
“Em còn đói mà!” Tề Mẫn Mẫn thấy một bàn đồ ăn ngon, sờ bụng vẫn còn đói meo.
“Chúng ta ở đây, Trịnh Húc không thể tỏ tình được!” Hoắc trì Viễn nhỏ giọng nói.
Tề Mẫn Mẫn lập tức gật đầu, theo Hoắc trì Viễn tiến vào sàn nhảy.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, Trịnh Húc mới cầm tay Lynda, mê mẩn nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của cô, khàn giọng nói: “Lynda, anh là người không biết cách thể hiện. Nhưng khi đã xác định tình cảm sẽ không dễ dàng thay đổi.”
“Chỗ này của anh vẫn còn chỗ cho người cũ sao?” Lynda lấy tay phải đặt lên lồng ngực Trịnh Húc, đôi mắt xinh đẹp nheo lại, quyến rũ cười hỏi.
Chị cũng muốn bắt đầu một mối tình mới. Nhưng cô có yêu cầu đó là tình cảm này không thể có tạp chất.
“Em cảm thấy anh là loại đàn ông sẽ vướng mắc chuyện cũ sao? Lynda, anh sẽ chúc phúc cho cô ấy. Ngoài ra anh không còn cảm giác khác. Yêu không phải là sự cho đi vô điều kiện, nếu như em không chăm chút cho nó nữa thì nó sẽ mất đi!” Trịnh Húc đặt tay Lynda lên ngực mình, nói thật, “Khi anh đề nghị được kết giao với em, đó cũng là vì bản thân anh! Khi đó, anh biết trái tim anh đã rung động vì em rồi!”