“Nếu đó không phải là anh, em sẽ không lấy chồng!” Ưng Mẫn lập tức cự tuyệt.
Hoắc Trì Viễn có chút không thể nhượng bộ. Ưng Mẫn là một cô gái rất nhạy cảm, đối với cô anh không thể vô tình như với Lynda được. “Thực ra, anh không phải là người đàn ông tốt. Ngoài kia người tốt hơn anh còn rất nhiều, em không cần cố chấp. Hãy mở lòng ra, em mới có thể nhận ra thế giới bên ngoài tươi đẹp như thế nào.”
“Dù sao cũng không phải là anh.” Ưng Mẫn lắc đầu nói.
“Ưng Mẫn!” Hoắc Trì Viễn chau mày, không biết nên an ủi đối phương như thế nào.
Ưng Mẫn đột nhiên kiễng mũi chân lên, điên cuồng hôn lên đôi môi lạnh của Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn không ngời Ưng Mẫn có thể làm ra chuyện điên rồ như vậy, không giống với tính khí trầm ổn thường ngày của cô. Đến hi anh ý thức được cô đang làm cái gì, lập tức vô tình gạt tay cô, xoay người bước đi.
Khi anh vừa quay người lại, liền nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đang rơm rớm nước mắt ở cửa. Anh lặng đi một chút, lập tức đi về phía cô:”Nha đầu, em đừng hiểu lầm!”
Tề Mẫn Mẫn lau nước mắt, xoay người chạy về phòng bao, không nghe Hoắc Trì Viễn giải thích.
Bọn họ cứ dính lấy nhau như vậy, cô sao có thể không hiểu lầm? Chẳng lẽ bọn họ không ôm nhau? Không hôn nhau? Cho dù anh không yêu Ưng Mẫn, cũng không nên để cho người ta ôm anh, cho người ta cơ hội hôn anh Hoắc Trì Viễn sải bước đuổi theo Tề Mẫn Mẫn, mọi người trong phòng đều bồn chồn nhìn theo hai người họ. Bác sĩ Lưu thấy vậy, nhíu mi một chút, đứng dậy đi ra ngoài. Lúc đi lướt qua Hoắc Trì Viễn, ánh mắt phức tạp liếc nhìn anh một cái.
“Anh tự lau miệng đi!” Tề Mẫn Mẫn đẩy Hoắc Trì Viễn ra, mất hứng nhìn đôi môi mỏng của anh.
Hoắc Trì Viễn nhớ ra bị Ưng Mẫn hôn, lập tức rút khăn giấy ra lau miệng.
“Hoắc Trì Viễn, khi nào thì cử hành hôn lễ? Đến lúc đó không được quên chúng tôi đâu đấy.” Có người đứng lên hòa giải, ha ha vui đùa.
“Tề Mẫn Mẫn vẫn phải đi học. Chuyện hôn lễ cứ thong thả thôi đã. Đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ mời tất cả mọi người.” Hoắc Trì Viễn cố tìm ra một lý do dễ dàng thuyết phục, thản nhiên giải thích.
Tề Mẫn Mẫn không nói gì, chỉ cúi đầu uống nước trái cây.
Bàn tay to lớn của Hoắc Trì Viễn nắm lấy ta của Tề Mẫn Mẫn, nắm thật chặt, ánh mắt thâm thúy gắt gao nhìn Tề Mẫn Mẫn. Tề Mẫn Mẫn muốn vùng ra nhưng không được, chỉ có thể để mặc cho anh nắm.
“Hoắc Trì Viễn, vợ của cậu thực sự vẫn còn học cấp ba sao?” Có người tò mò nhìn hai người bọn họ.
Hoắc Trì Viễn nhíu mày:”Không giống sao?”
“Chú, chú thấy tôi lớn tuổi sao?” Tề Mẫn Mẫn nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền nhìn đối phương.
“Không phải. Là tôi không ngờ tên trâu già Hoắc Trì Viễn này lại có thể tìm thấy cỏ non.” Đối phương cười ha ha giải thích.”Nhà tôi thì cứ như bà già vậy.”
“Hoắc Trì Viễn người ta đẹp trai phóng khoáng, cậu lớn như vậy rồi cũng chỉ biết nhìn và hâm mộ rồi ghen tị.” Y tá trưởng lập tức buông lời móc mỉa đối phương.
Tâm trạng tối tăm của Tề Mẫn Mẫn vì lời nói của y tá trưởng là sáng sủa hơn rất nhiều:”Chú, cho tôi xin số điện thoại của vợ chú.”
“Để làm gì?” Đối phương ngạc nhiên mở to hai mắt.
“Gọi video call cho cô ấy, nói cho cô ấy nghe những lời anh vừa nói.” Tề Mẫn Mẫn cầm điện thoại di động lên, ranh mãnh nói.
“Hoắc Trì Viễn, quản vợ cậu cho tốt!”
“Cô ấy thích nghịch.” Hoắc Trì Viễn nhún vai, bày ra vẻ mặt lực bất tòng tâm, vốn không chịu vì đối phương mà cầu tình.