“Anh không nên tới sao?” Hoắc trì Viễn nhìn Ninh Hạo yên lặng đứng sau lưng Tề Mẫn Mẫn, không vui hỏi lại.
“Không nghĩ ra lý do anh tới nhà tôi!” Tề Mẫn Mẫn vươn tay với Ninh Hạo, mờ mịt nói: “Lớp trưởng, đỡ mình lên lầu đi. Hôm nay, tại sao lại động đất kinh như vậy chứ? Ngay cả bạn cũng lung lay!”
Ninh Hạo lập tức tiến lên, giữ chặt bả vai Tề Mẫn Mẫn, quan tâm nói: “Là bạn say rượu, không phải động đất!”
Tề Mẫn Mẫn dựa vào người Ninh Hạo, cười khanh khách: “Mình say sao? Mình thật sự say à?”
Hoắc trì Viễn muốn đoạt lại Tề Mẫn Mẫn, lại bị cô nhanh nhẹn tránh được. Mặt anh trầm xuống, không vui ra lệnh: “Lại đây!”
Tề Mẫn Mẫn dựa vào người Ninh Hạo, vài lần suýt ngã sấp xuống nhưng lại được đối phương nâng dậy. Cả người cô đều dựa sát vào ngực Ninh Hạo, bĩu môi nói: “Không! Vì sao…… lại bắt…… tôi nghe lời anh?”
“Anh là chồng em!” Hoắc trì Viễn nói thân phận, hợp tình hợp lý nói.
Tề Mẫn Mẫn đột nhiên cười to: “Chồng sao? Thật nực cười! Quá buồn cười rồi!” Cô ợ một cái đầy hơi rượu, “Anh yêu ai…… muốn làm chồng ai thì làm! Không cần…… không cần nói những lời ghê tởm vậy với tôi!” Tề Mẫn Mẫn nói xong, lắc người, ôm chặt eo Ninh Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn úp vào đầu vai cậu, khó chịu cau mày, nhỏ giọng nói: “Lớp trưởng…… mình…… muốn nôn…… ”
Đột nhiên cơ thể mềm mại của Tề Mẫn Mẫn dính vào người cậu khiến Ninh Hạo có chút thụ sủng nhược kinh. Khi cậu phản ứng lại thì Hoắc trì Viễn đã không đủ kiên nhẫn túm Tề Mẫn Mẫn qua, ôm lên/
Ninh Hạo còn chưa cảnh cáo Hoắc trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn đã giữ chặt áo sơ mi của Hoắc trì Viễn, nôn hết lên người anh.
Mùi rượu và mui hôi ngập tràn trong không khí, cả người Hoắc trì Viễn cũng không tốt tí nào.
Lúc này, Tề Lạc cũng từ sau gốc cây chạy ra, sợ hãi nói: “Chị à, sao chị lại nôn lên người anh rể chứ? Chị nói chị đi hẹn hò với anh Ninh Hạo thì cứ đi đi, lại còn uống nhiều rượu như vậy để làm gì? Say rượu rất dễ làm loạn……
“Tề Lạc!” Tề Bằng Trình lạnh lùng quát muốn cô ta câm miệng lại.
“Cố tiên sinh, Tề Mẫn Mẫn vừa mới ôm tôi là vì muốn nôn.” Ninh Hạo lo lắng giải thích cho Hoắc trì Viễn. Anh sợ sự tồn tại của mình sẽ khiến cuộc hôn nhân vốn tràn ngập nguy cơ của Tề Mẫn Mẫn càng thêm rắc rối.”Cô ấy tuy uống nhiều rượu, nhưng không có say đến trình độ mất lý trí. Anh không cần bởi vì lời nói của người khác mà hiểu nhầm Tề Mẫn Mẫn.”
“Không cần cậu giải thích!” Hoắc trì Viễn nói xong liền ôm Tề Mẫn Mẫn đi vào biệt thự.
“Anh Ninh Hạo. Anh kỳ thật không cần giải thích. Mọi người đều tin tưởng nhân phẩm của anh.” Tề Lạc đi đến trước mặt Ninh Hạo, lấy lòng nói.
“Tin Tưởng? Cô không biết rằng tôi là người say rượu rất dễ làm loạn sao?” Ninh Hạo lạnh lùng liếc nhìn Tề Lạc một cái.
“Em đó là vì lo sợ chị em uống rượu say sẽ không đúng mực, làm xấu mặt thôi, điều này cũng rất khó nói a.” Tề Lạc xấu hổ cười cười.”Em chưa từng nghi ngờ anh.”
“Vừa rồi…. Là người nào lắm mồm vậy?” Tề Mẫn Mẫn đầu choáng mắt hoa hỏi lại. Thanh âm của Tề Lạc thật giống tạp âm, cứ “Ong ong” bên tai cô không ngừng, phiền chết đi được.
“Tề Lạc.” Hoắc trì Viễn vội vàng chạy lên lầu, ngắn gọn trả lời.
“Cái mùi quái gì thế này?” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên bịt cái mũi, vẻ mặt ghét bỏ nói, “Hoắc trì Viễn…Anh… Trên người anh thật thối nha!”
Hoắc trì Viễn lập tức ngậm miệng.
Cùng người say lý luận cứ coi như không nói gì vậy.
Rõ ràng là cô nôn đầy ra người anh, vậy mà cô dám ghét bỏ anh không thơm.
Anh dùng chân đá văng cửa toilet, đẩy Tề Mẫn Mẫn đến dưới vòi hoa sen bắt đầu cởi quần áo cho cô.