”Anh cứ nói thẳng là em không phải được rồi sao?” Tề Mẫn Mẫn hừ một tiếng, bĩu môi nhìn Hoắc trì Viễn.
”Có thật không? Để anh kiểm tra một chút!” Hoắc trì Viễn nói xong, phủ kín đôi môi Tề Mẫn Mẫn, thể hiện sự cưng chiều của anh qua nụ hôn này.
Ngay khi anh định làm bước tiếp theo, bụng Tề Mẫn Mẫn vang lên tiếng ‘cô cô cô’, thành công ngăn chặn sự xâm lược của Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn thật bại, ghé vào vai Tề Mẫn Mẫn, nhỏ giọng bất mãn nguyền rủa một tiếng.
Sau một lúc lâu, anh gian nan ngồi xuống, xoa xoa mái tóc Tề Mẫn Mẫn nói: “Anh đi nấu cơm.”“Anh để dì quản gia nghỉ mấy ngày?” Tề Mẫn Mẫn nghe Hoắc trì Viễn nói muốn nấu cơm, liền tò mò hỏi.
”Một tuần.” Hoắc trì Viễn nói xong liền đứng dậy rửa mặt.
Tề Mẫn Mẫn nằm úp sấp trên giường, cắn ngón tay. Hoắc trì Viễn cho dì quản gia nghỉ một tuần, có nghĩa là 4 đến 5 ngày nữa chỉ anh và cô ở nhà. Anh khi đó muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn, chẳng cố kỵ điều gì cả.
Cái tên sắc lang này!
Cũng đã 30 tuổi rồi, sao vẫn còn….mạnh như vậy!!
Nếu cứ tiếp tục thế này, rồi sẽ có ngày cô cũng không thể chịu đựng nổi mất!
Hay là cô thử biến mất vài ngày xem thế nào nhỉ?
Rửa mặt qua loa, Tề Mẫn Mẫn mặc một thân quần áo thể thao đi xuống lầu, liền nghe thấy thanh âm Hoắc trì Viễn bận rộn trong phòng bếp.
Cô đứng ở cửa, lặng lẽ thò đầu vào bên trong, nhìn thấy anh đang rán thịt bò, trên người đeo một chiếc tạp dề. Cho dù là đầu bếp ngày xưa cũng không thể đẹp trai xuất sắc như anh được.
Nếu không phải tai nạn xe cộ năm đó, cô và anh cũng sẽ không thể tham dự vào cuộc đời nhau như thế này.
Cô cắn môi dưới nhìn bóng lưng anh tuấn của anh, nhìn tới ngẩn người.
Nếu năm đó ông trời cho cô lựa chọn lại một lần nữa, cô vẫn sẽ khẳng định không chút do dự mà chọn “Tai nạn xe cộ, gả cho Hoắc trì Viễn”, mà không chọn “Không có tai nạn xe cộ, cũng không có Hoắc trì Viễn xuất hiện” trong cuộc đời mình.
Chỉ cần được ở bên cạnh anh, thì đau khổ cũng được, bị tổn thương cũng được, cô cũng vui vẻ chịu đựng.
Đây chính là yêu!
Bởi vì yêu, nên không còn cách nào khác, bởi vì yêu cho nên dù có khổ đến mấy cô cũng chấp nhận.
Nếu cuộc đời này không có Hoắc trì Viễn xuất hiện, vậy thì cũng thật đáng tiếc. Cô không muốn phải sống trong nuối tiếc như vậy.
Cho nên dù có bị anh hận, cô cũng nguyện cùng anh cho đến hết cuộc đời.
”Dậy rồi?” Hoắc trì Viễn đầu cũng không thèm quay lại, liền cảm nhận được sự tồn tại Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn tự nhiên đi qua, ôm lấy eo anh, áp mặt vào ngực anh, nũng nịu hỏi: “Anh cũng chưa quay đầu, làm sao mà biết được em ở đây?”
Hoắc trì Viễn cúi đầu, đặt trên trán cô một nụ hôn, sau đó nhàn nhạt cười nói: “Hương thơm cơ thể của em đã sớm nói cho anh biết tất cả.”
Mùi thơm cơ thể?